Thí Thiên Đao

Chương 106

Tuyệt đại đa số trong đó Sở Mặc đến tên cũng chưa từng nghe qua.Quan trọng nhất là miếng Ngọc cho hắn biết cách giải độc.

- Những dược liệu cần thiết để giải độc...

Rõ ràng rành mạch, tất thảy có chừng hơn ba mươi loại.

Trong các thứ kịch độc tạo thành Thất sát chi độc, Sở Mặc ít nhiều cũng nghe qua năm, sáu loại, nhưng những thứ giải độc này... Không ngờ Sở Mặc đến một thứ cũng chưa từng nghe qua!

Nhưng về sau vẫn còn một đoạn nội dung khác:

- Trên đời này không hề có thuốc giải độc, mà bất kể loại dược liệu nào trên đời này đều có mấy loại thuộc tính, chỉ là phân chia dược tính mạnh hay yếu mà thôi.Cho nên, có thể dùng số lượng lớn các loại dược liệu cấp thấp để thay thế.

Tiếp đó là tên gọi của vô số các loại dược liệu, lần lượt từng thứ xuất hiện trong đầu Sở Mặc

Tuyệt đại đa số những loại dược liệu này Sở Mặc đều đã từng nghe qua, nhưng mỗi loại này, số lượng cần dùng đều là những con số mà Sở Mặc chưa từng dám nghĩ tới

Chung quy lại chỉ đơn giản một câu:

- Muốn giải được Thất sát chi độc trong người Ma Quân, có thể có cách, nhưng các loại dược liệu cầndùng Sở Mặc chỉ đếm sơ sơ thôi cũng gần ba trăm loại, quả là một con số vừa nghe đã giật mình.

Tiếp đó là liều lượng cần dùng tương ứng với từng loại dược liệu càng khiến người ta kinh ngạc không nói lên lời, Sở Mặc thậm chí còn kích động tới mức muốn đâm đầu vào tường

Ví như loại dược liệu tên Thất tinh thảo đã cần tới mười vạn cân!

Đây là cái khái niệm gì thế? Giả sử có lật tung số Thất tinh thảo ở khắp Viêm Hoàng Thành ra cũng chưa được một vạn cân!Nên muốn tập hợp đủ mấy trăm loại dược liệu này, ước tính phải lấy hết toàn bộ trữ lượng hiện có ở khắp Đại Hạ ra, thu sạch bách không còn gì

Đừng tưởng Sở Mặc hiện đang lưu giữ một số lượng lớn Nguyên thạch trong miếng Ngọc, nhưng số Nguyên thạch này tính ra nhiều nhất cũng chỉ có khoảng một phần trăm, thậm chí có thể còn chưa tới một phần trăm.

Điều này khiến cho Sở Mặc cảm thấy vô cùng xót xa, rõ ràng đã tìm thấy chút hy vọng, nhưng dường như chỉ là đi vào đường cùng mà thôi.Tuy nhiên, nếu chỉ vì vậy mà từ bỏ thì hắn đã không phải là Sở Mặc rồi

- Sư phụ, con từng thế nhất định phải cứu được người! Người yên tâm, đồ nhi nhất định nói được làm được.

Sở Mặc quyết tâm, cho dù có bao nhiêu gian nan, hắn cũng phải làm được việc này.

Ma Quân nhìn đối mắt vô thần của Sở Mặc, nhíu nhíu mày nói:

- Thôi đi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, vết thương trên người ngươi đã khỏi được một nửa, nhưng vẫn cần thời gian tĩnh dưỡng, thời gian này tasẽ ở lại đây, chỉ bảo cho ngươi một vài ngày.

- Thật sao? Thế tốt quá rồi

Trên mặt Sở Mặc cuối cùng cũng hé nở một nụ cười vui mừng.

Lúc này gia gia của hắn chắc đang ở tận biên cương, cả Phàn Phủ chỉ còn lại thúc thúc một tay và mấy lão binh trông chừng, có Sư phụ ở đây cùng hắn đương nhiên là tốt hơn rồi.

- Ta ra ngoài một chút, mai sẽ quay lại

Vừa nói, Ma Quân liền quay người, thoắt cái đã biến mất khỏi phòng.Sở Mặc vẫy vẫy tay lên không trung, sau đó hắn rất nhanh bình tĩnh trở lại, hắn tự ép mình không được nhớ tới Kỳ Tiêu Vũ, nhưng thật khó.

Bởi vì bất luận là nhắm hay mở mắt, chỉ cần tỉnh lại là hắn sẽ nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ ấy, và cả giọng nói của nàng nữa. Sớm chiều bên nhau suốt một thời gian lâu như vậy khiến cho Sở Mặc sớm đã quen với cảm giác có Kỳ Tiêu Vũ ở bên cạnh

Cho dù là làm việc gì hắn đều bất giác nhớ tới những chuyện của hai người

Tới khi phát hiện chỉ còn lại một mình hắn, cái cảm giác buồn bã,đau thương tột cùng tim gan ấy thật sự khó mà dùng lời lẽ nào để mô tả được

Cho nên Sở Mặc buộc phải ép mình quen với những tháng ngày không có Kỳ Tiêu Vũ bên cạnh

- Sư phụ chả phải đã nói nàng vẫn chưa chết sao? Nàng cũng từng nói vậy, nàng tới từ một thế giới khác. Còn nhớ hình dáng lần đó của nàng... mạnh mẽ như vậy... Cho nên, thế giới của nàng chắc là thế giới của thần tiên? Vậy nên ta phải cố gắng tu luyện! Ta phải đi tìm nàng.

- Yên tâm Tiêu Vũ, ta nhất định sẽ phấn chấn trở lại. Ta sẽ cho nàngthấy, người mà nàng quý mến không phải là phế vật

- Hừ, Sư phụ không nói ta biết, nhưng sẽ có một ngày tự ta sẽ tìm ra.

- Tiêu Vũ, nàng chính là vợ của ta... ai cũng không thay đổi được sự thực đó!

Sở Mặc miệng lẩm bẩm, hắn hít sâu một hơi, chầm chậm nhắm mắt lại, khi đôi mắt hắn mở ra, có thể cảm nhận được trong đôi mắt của chàng thiếu niên sắp mười bốn tuổi ấy chất chứa vẻ tang thương.

Vẻ tang thương ấy chính là sự từng trải.Hơn nửa năm trời trải qua bao nhiêu sự tình thì cho dù là một thiếu niên bình thường cũng trở nên trưởng thành hơn, chứ đừng nói là người vốn có tư chất thông minh như Sở Mặc

- Những dược liệu mà Sư phụ cần, tổng cộng khoảng ba trăm loại! Trong đó hơn hai trăm chín mươi loại dược liệu đều là loại thường gặp trên đời. Tuy giá thành không rẻ, nhưng đều có thể tìm được.

Chỉ có điều số lượng lớn như vậy nhất thời khó mà tập hợp đủ, nhưng chỉ cần có lòng thì nhất định sẽ làm được.

Khó khăn thực sự chính là mười mấy loại dược liệu được liệt kê phíatrên, đó mới chính là những loại cực phẩm Nguyên dược. Tùy tiện một loại thôi cũng đủ để mua đứt một ngôi nhà nằm giữa trung tâm Viêm Hoàng Thành rồi. Thế mà nhiều như vậy, cơ bản đúng là có giá mà không có nơi bán. Loại dược phẩm đẳng cấp thế này, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không người thường tuyệt đối sẽ không bán nó.

Tin tốt là những loại dược liệu này không cần số lượng lớn, mỗi loại chỉ cần mười mấy cây mà thôi Hà hà

Sở Mặc chép miệng, lẩm bẩm một mình:

- Chỉ là ít so với các loại dược liệu khác, nhưng trên thực tế hiện tại một cây ta cũng không có. Xem ra muốn giải độc cho Sư phụ quả thực là một việc khó khăn xa vờimà.

Cố lên Sở Mặc. Người nhất định sẽ làm được. Trên đời này không có việc gì có thể gây khó dễ được ngươi.

Sở Mặc tự nhủ thầm:

- Những viên Nguyên thạch trên người ta có thể mua được bao nhiêu dược liệu? Cũng may hiện tại ta cũng khá có điều kiện, hê hê.

Vừa nói, tinh thần của Sở Mặc vừa nhập vào trong miếng Ngọc, tiếp đó hắn liền kêu lên thảm thiết:

- Á!!!!

Lúc này không có Ma Quân ngăn lại âm thanh của hắn

Tiếng bước chân dồn dập truyền lại từ bên ngoài, cửa mở toang ra, một người trung niên chỉ có một tay vẻ mặt lo lắng xông tới. Nhìn Sở Mặc đang ngồi thẫn thờ ra đó, người trung niên quan tâm hỏi:

- Tiểu Mặc, Con sao vây? Không sao chứ? Đừng dọa ta, Sư phụ của con nói con bị thương, cần phải tĩnh dưỡng, sao lại ngồi dậy rồi? Mau nằm xuống!
Bình Luận (0)
Comment