Thí Thiên Đao

Chương 1102

Nói cách khác, Vương Lương ít nhiều cũng sẽ có một chút khí thuật, tuy không thể so sánh được với truyền thừa Chí Tôn mà Sở Mặc học được, nhưng muốn tìm được long mạch trong một thế giới nhỏ cũng không tính là rất khó khăn.

Kỳ thật Vương Lương vốn có chút không nghĩ tới, bất quá vẫn không thể kiềm chế được lòng tò mò. Loại hiếu kỳ này chỉ cần là tu sĩ liền không thể tránh được.

Sau khi đi vào, một tia do dự lúc trước của Vương Lương hoàn toàn trở thành hư không. Bởi vì hắn cảm nhận được ở nơi này có một cỗ khí tức vô cùng thê lương từ xa xưa.

Theo khí tức này hoàn toàn có thể đoán được nơi này tương đối khá cổ kính!

Hơn nữa nơi này còn hoàn toàn khác với Tiên giới phía ngoài!

Rất nhiều nơi cũng vẫn còn duy trì diện mạo nguyên thủy.

Sở Mặc không quá tinh thông đối với mấy cái này, nhưng Vương Lương lại hiểu. Di tích tồn tại trong Tiên giới gần như đại đa số đều bị người phát hiện. Cũng chỉ có di tích trong thế giới nhỏ này mới có thể bảo tồn tới hôm nay.

Bởi vậy trong lòng hắn vô cùng kích động, cảm thấy lúc này… thật sự có thể phát hiện được thứ gì đó rất to lớn.

Hắn không giống với Sở Mặc. Sở Mặc vẫn có chút không nhìn trúng các loại di tích Tiên giới. Nhưng Vương Lương lại vô cùng rõ ràng, trong Tiên giới có rất nhiều di tích đã lưu lại trong thời gian cực kỳ lâu.

Một khi tìm được thứ mang văn tự gì đó trong nơi này, tùy tiện một kiện… giá trì đều không thể đo lường!

Tuy nói trước khi tiến vào tu sĩ trung niên kia đã từng cảnh báo, nhưng loại chuyện này ai sẽ nghe hắn?

Ai có được một công pháp truyền thừa từ xưa lại nhịn xuống không nhìn tới? Đừng nhìn Vương Lương không có kinh nghiệm chiến đấu gì, nhưng hắn không hề ngốc!

Hắn quyết định, nếu như mình thật sự tìm được loại công pháp truyền thừa, hoặc là các loại đồ vật điển tịch cổ kinh này nọ, nhất định phải nhớ kỹ nó ở nơi này, sau đó… hủy diệt!

Tuy rằng làm như vậy chẳng khác gì là phí của trời, nhưng cũng không có biện pháp. Nếu như mang ra ngoài, mạng nhỏ chỉ sợ khó giữ được.

Bởi vì đối phương cũng sẽ không tin có người thành thật như vậy. Chỉ có người chết mới là an toàn nhất… sẽ không mang đi bất kỳ bí mật gì.

Đồng thời Vương Lương đã ở trong tửu quán cùng mấy tu sĩ bên kia, tuy rằng cảnh giới của hắn không thấp, nhưng giữa đám người kia cũng không phải là không có tu sĩ Luyện Thần Kỳ. Đừng nhắc tới việc tu sĩ trung niên nói không được tự giết lẫn nhau, nhưng loại chuyện này… ai dám bảo hoàn toàn sẽ không phát sinh?

Bởi vậy sau khi nhận được long mạch di tích ở chỗ này, Vương Lương trực tiếp đi tới rất nhanh, nghĩ phải đuổi tới trước mọi người. Điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, thanh niên thoạt nhìn giống con cháu nhà giàu kia không ngờ lại đi tới nơi này trước hắn một bước.

Xem ra quả nhiên là không nên trông mặt mà bắt hình dong!

Trong lòng của Vương Lương nghĩ, sự cảnh giác đối với Sở Mặc cũng tăng lên rất nhiều.

- Đạo hữu quả nhiên không tầm thường, không ngờ nhanh như vậy đã tới được nơi này.

Vương Lương ôm quyền hướng về phía Sở Mặc, khẽ cười nói.

Sở Mặc nhìn Vương Lương, thản nhiên nói:

- Đạo hữu không phải cũng như vậy sao?

- Ha ha, ta cảm thấy giữa chúng ta… tạm thời có thể kết làm đồng minh đấy.

Vương Lương đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt thành khẩn nói:

- Những người trong tửu quán nhỏ đó, bọn họ đại đa số đều là tu sĩ bên trong tòa thành kia. Tuy không biết lẫn nhau những cũng có vài phần tình đồng hương. Chỉ có hai người chúng ta đều là ngoại lai. Đợi tới khi đám người kia cũng tìm tới nơi này, nói không chừng sẽ xuống tay với chúng ta.

Sở Mặc gật gật đầu, trong lòng buồn cười, trong lòng tự nhủ, nếu ngươi biết ta là ai… khẳng định sẽ không nói như vậy, ngoài miệng lại nói:

- Ngươi nói cũng có vài phần đúng, tuy nhiên… ai có thể bảo đảm ngươi sẽ không đột nhiên xuống tay với ta?

Vương Lương cười khổ nói:

- Đạo hữu quá cẩn thận rồi, ta thật không có suy nghĩ này, không dối gạt ngươi, Vương Lương ta đã từng phát thệ Nguyên Thần, ta đời này… động vật chỉ giết qua vài con, còn con người… vẫn chưa giết một người!

Đuôi lông mày của Sở Mặc nhướng lên, không thể tin được môn hạ của Độc Cô Sơn ở Tiên giới lại có đệ tử như vậy, khiến hắn nhiều ít có chút không ngờ.

- Hả? Vậy ngươi tới nơi này làm gì?

Sở Mặc tùy ý hỏi.

Vương Lương do dự một chút mới nói:

- Là vì truy tìm một người.

- Ha ha ha.

Sở Mặc cười ha ha, vẻ mặt không tin, ý tứ rất rõ ràng: Ngươi lừa ai đó? Truy tìm người có thể truy tới nơi này sao?

Nét mặt già nua của Vương Lương ửng đỏ, nói:

- Là sự thật, ta truy tìm chính là cái người kia, còn rất nổi danh, nói không chừng ngươi cũng đã được nghe nói, về phần tới nơi này… chỉ do tò mò.

Nói xong, còn hơi ngượng ngùng gãi đầu.

Vẻ mặt Sở Mặc lập tức không nói gì, trong lòng tự nhủ ngươi cũng quá giản dị rồi? Ta không hỏi ngươi mà ngươi liền hoàn toàn nói ra bí mật của mình… ngươi thật làm cho ta không thể nhẫn tâm xuống tay với ngươi?

Nói thật, lúc nghe được hắn là Vương Lương, Sở Mặc lúc ấy nghĩ muốn xuống tay với hắn.

Thời điểm hắn từ Nguyên Anh hóa thần, lời nói của Vương Lương thiếu chút nữa khiến hắn bị trọng thương tới mức tẩu hỏa nhập ma, nếu không có khí tức của Hỏa Long Phi Thăng kỳ làm Vương Lương sợ mất, hậu quả nhất định sẽ rất nghiêm trọng. Ít nhất hắn lúc này đây Nguyên Anh hóa thần nhất định sẽ thất bại.

Đến lúc đó, dùng thân thể Nguyên Anh bị thương đối kháng một gã tu sĩ Luyện Thần trạng thái thật tốt, cho dù có thể thắng chỉ sợ cũng là thắng thảm, bản thân cũng sẽ trả một cái giá không nhỏ.

Cho nên nếu nói trong lòng Sở Mặc không hề có hận ý với Vương Lương là không có khả năng.

Tuy nhiên Sở Mặc giờ phút này lại không nghĩ muốn giết hắn, vì người này quả thật rất ngay thẳng!

Lại nói tiếp, Sở Mặc thật đúng là chưa từng gặp qua loại tu sĩ đơn thuần như thế này, ngay cả người luyện võ trong tiểu gia tộc Tiên Thiên tại Cẩm Tú thành của Linh giới, chỉ sợ tính cảnh giác phải cao hơn so với hắn rất nhiều.

- Được rồi, ngươi muốn truy tìm ai thì truy đi. Dù sao theo ta cũng không có vấn đề gì, tuy nhiên hiện tại ta muốn đi thăm dò tòa đại điện này, ngươi có muốn đi không?

Sở Mặc nhìn thoáng qua Vương Lương.
Bình Luận (0)
Comment