Thí Thiên Đao

Chương 1113

Người kia đội trên đầu một cái lò luyện đan, gần như đao thương bất nhập. Ngay cả tu sĩ Đại thừa kỳ cũng không thể chạm tới gã. Dùng một tấm phù, trốn đi ngay trước mắt tất cả mọi người. Đám người nổi giận, cực kỳ tức tối. Thề nhất định sẽ tìm được người kia, khiến gã phải trả cái gì xứng đáng.

Mà người chạy trốn này không ai khác chính là Vương Lương.

Sở Mặc rời đi được một lúc lâu, Vương Lương mới dám bò ra lò lyện đan. Gã phát hiện có nhiều tiên thú bị chết, gã không dám động vào thi thể của tiên thú, đội lò luyện đan, trực tiệp chạy ra ngoài.

Những tu sĩ của U Minh Cổ giáo quả nhiên không phá vỡ được phòng ngự của lò luyện đan này. Vương Lương chạy thoát, không dám quay về Độc Cô Sơn. Sớm muộn gì họ cũng tra được thân phận của gã. Môn phái nhỏ như Độc Cô Sơn không thể bảo vệ cho gã được.

Nên gã cũng không liên hệ với Độc Cô sơn, ném truyền âm thạch, mang theo lò luyện đan chạy vào rừng sâu núi thẳm.

Vương Lương mãi mãi không quên trận xao động trong di tích lúc trước. Trên đời này, chỉ sợ một mình gã biết người đạt được nhiều lợi ích nhất từ di tích chính là tên trẻ tuổi rời đi trước gã.

Tuy nhiên, Vương Lương cũng sẽ không nói chuyện này ra.

Đây là giới tu hành. Mỗi người có cơ duyên của riêng mình. Khôngbiết tên kia dùng thủ đoạn gì mà có thể chém chết nhiều sinh linh khủng bố như thế. Nếu không, Vương Lương cũng không có khả năng sống sót trở ra.

Lúc này, Sở Mặc đã cách di tích rất xa, đi thẳng tới Phật môn.

Khi vào một tòa thành, hắn nghe được chuyện chỗ di tích của U Minh Cổ giáo.

- Lần này U Minh Cổ giáo ngã đau nha. Chính bọn họ đi thăm dò di tích, thương vong thảm trọng, không thể không triệu tập tán tu đi vào. Kết quả bị một người tên là Vương Lương đến từ Độc Cô Sơn chơi mộtvố. Vương Lương tìm được một lò luyện đan trong di tích. Lò này rất cường đại, dùng để hộ thân. Tu sĩ Đại thừa kỳ đỉnh cao cũng không làm gì được nó. U Minh Cổ giáo chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Lương trốn mất, xem ra đã phải chịu thiệt lớn rồi.

- Nếu biết người kia là người của Độc Cô Sơn, U Minh Cổ giáo thể nào chả tìm tới cửa.

- Tìm đến làm gì? Nếu ngươi là Vương Lương, ngươi có về Độc Cô Sơn nữa không?

- Cũng đúng. Nếu là ta, ta cũng không về, đem bảo vật này trốnvào nơi thâm sơn cùng cốc độ vài chục năm. Khi trở lại đã là cao thủ rồi, còn sợ ai nữa.

- Nhưng ta nghe nói trước Vương Lương vẫn còn một người nữa đi ra. Nhìn thì có vẻ không thu được gì, nhưng sau khi phân tích, nhiều người nghĩ hắn còn thu được lợi lớn hơn Vương Lương nữa đó.

- Còn có chuyện đó ư?

- Ừ. Nghe nói, người kia cực kỳ bình tĩnh cho một tên đệ tử U Minh Cổ giáo xảo trá, vơ vét tài sản một cái nhẫn trữ vật, sau đó đi luôn. Nếu chỉ là một tán tu không thu được gì, hắn không thể ra tay rộng rãithế được.

Sở Mặc ngồi một bên nghe những người này đàm luận, trong lòng hơi giật mình: tin tức ở Tiên giới truyền nhanh thật. Ở đây cũng có nhiều người thông minh hơn.

Sau khi dừng lại một chút, Sở Mặc lại tiếp tục đi về phía trước. Sở Mặc đi mất mấy tháng.

Trên đường đi, hắn cũng chạy đến Huyễn Thần giới vài lần, nhìn một chút bản tin, nắm giữ động thái của các thế lực. Diệu Nhất Nương và những người khác rất tốt. Phiêu Miểu Cung thành công trở thành môn phái mạnh nhất Linh giới. Mặc dù còn thiếu căn cơ một chút nhưng có Sở Mặc, không ai dám đi trêu vào nó.

Sở Mặc cũng không nhận được tin tức của Kỳ Tiêu Vũ trong Huyễn Thần giới. Nhưng hắn tin, Kỳ Tiêu Vũ nhất định ở một chỗ nào đó ở Tiên giới. Nàng lựa chọn hắc hóa, rơi vào tận cùng hắc ám, nhất định sẽ đối lập với các tu sĩ khác.

Trong mắt các tu sĩ, tinh linh sa đọa không khác gì Ma tộc. Nhiều tu sĩ vẫn thích hàng yêu trừ ma. Chẳng những có thể lấy được thanh danh lại có được nhiều tài nguyên tu luyện, hơn nữa, lại không phải gánh chịu nhân quả.

Vì thế, Kỳ Tiêu Vũ chắc chắn phải ẩn giấu chính mình.

- Đợi ta thu xếp xong việc của gia gia, ta sẽ đi tìm ngươi, tìm sư phụ. Ta chỉ muốn làm vài việc ở Tiên giới thôi.

Trong con ngươi Sở Mặc lộ ra vẻ kiên nghị. Hắn tiếp tục hướng tới Phật môn.

Khoảng chạng vạng, Sở Mặc đến một đoạn đường cũ, gặp một tòa miếu nhỏ. Trong miếu nhỏ có đèn. Ngọn đèn leo lét, hình như còn cótiếng người tụng kinh.

Chẳng biết tại sao, tiếng kinh hư ảo kia lại vang vọng trong tinh thần của Sở Mặc, mỗi một tiếng đều vang dội. Khiến tinh thần của Sở Mặc không ngừng chấn động.

Sở Mặc kinh hãi. Hắn chưa gặp chuyện này bao giờ. Không biết đối phương vô tình hay cố ý nhằm vào hắn.

Nếu là vô tình, vậy càng kinh khủng. Không phải nhằm vào hắn đã vậy, nếu cố ý thì không biết thế nào nữa. Đồng thời, càng đến gần miếu nhỏ, Sở Mặc càng thấy áp lực. Khi chỉ cách miếu vài trục trượng, Sở Mặc có cảm giác khó thở.

Lúc này, tiếng tụng kinh đột nhiên dừng lại, một âm thanh từ trong miếu nhỏ truyền ra:

- Thí chủ giết chóc quá nặng. Ta tụng kinh văn siêu độ cho thí chủ. Chỉ có điều tiểu tăng pháp lực hữu hặn, không thể tiêu trừ hết sát nghiệp trên người thí chủ nên thí chủ mới thấy khó chịu.

Tiếng tụng kinh ngừng lại, Sở Mặc thấy tinh thần lại sảng khoái.

Lời nói của đối phương khiến Sở Mặc giật mình.

Giết chóc quá nặng, pháp lực hữu hạn là có ý gì nhỉ? Sở Mặc nghĩ một chút, cũng biết mình giết chóc quá nhiều.

Nhưng sát nghiệt này không phải do hắn khơi mào, chỉ là thân bất do kỷ thôi.

Một tiểu sư phụ đầu trọc lóc đi ra từ tòa miếu nhỏ. Hòa thượng này khá trẻ, gương mặt bình thường, mi thanh mục tú, đôi mắt sáng ngời, dịu dàng nhìn Sở Mặc, chắp hai tay trước ngực.

- Tiểu tăng Hư Độ, xin chào thí chủ.

Sở Mặc gật đầu đáp lễ:

- Tại hạ là Sở Tiểu Hắc.

Hòa thượng trẻ cười khẽ, nói:

- Tên gọi chỉ là một cách xưng hô, cũng không sao hết. Thí chủ tới đây có chuyện gì vậy?

- Ồ, không có việc thì không thể tới nơi này sao?

- Ha ha, thí chủ hiểu lầm, tiểu tăng không có ý đó. Hòa thượng trẻ vẫn cười, đôi mắt dịu dàng lại lóe lên chút sắc bén:

- Chẳng qua tiểu tăng thấy thí chủ có tâm sự. Nơi đây là Phật môn, trừ khi vì người đã khuất, nếu vì người sống thì chẳng ai đến chỗ này làm gì.

Sắc mặt Sở Mặc bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng kinh hãi. Hắn không nghĩ hòa thượng này lại cơ trí như vậy. Nhưng Sở Mặc lại cảm thấy không thoải mái, hình như hòa thượng này không thích hắn.

Cảm giác giống như thấy người cũng tài giỏi, đẹp đẽ như mình, theo bản năng mà ghét thôi chứ chẳng vì gì hết.

- Nghe nói đệ tử Phật môn lục căn thanh tịnh. Sao ta nghe tiểu sư phụ có ý gì đó nhỉ?

Sở Mặc nhướng mày nhìn hòa thượng. Lần đầu tiên hắn phản kích.
Bình Luận (0)
Comment