Thí Thiên Đao

Chương 1162

Sở Mặc nắm chặt tay lại, trên trán nổi gân xanh nhưng vẫn trầm mặc như cũ.

- Ông nội của cậu vốn là có hy vọng... không, không phải có hy vọng, mà là chắc chắn có thể trở thành tu sĩ cảnh giới Hoàng Đế đầu tiên của thế giới này! Ở La Thiên Tiên Vực, cảnh giới này tên là ThánhNhân.

Giới Linh cuối cùng đã nói ra sự thật làm người ta khiếp sợ:

- Trước đó, ông nội của cậu... vẫn là Bán Thánh! Nếu không, quân viễn Chinh của La Thiên Tiên Vực cũng không thể ăn một vố lỗ lớn ở nơi này thế được. Thí Thiên, Thương Khung Thần Giám và Hỗn Độn Hồng Lô... tất cả đều nhét vào thế giới này.

Trong mắt Sở Mặc tràn đầy khiếp sợ. Hắn thế mới biết hóa ra Thí Thiên cũng thế mà Thương Khung Thần Giám hay Hỗn Độn Hồng Lô cũng vậy... những bảo vật này không ngờ đều đến từ La Thiên Tiên Vực!

- Ông nội của cậu năm đó trong lúc chiến đấu, bên trong quân viễn chinh của La Thiên Tiên Vực cũng có một vị Bán Thánh. Giữa bọn họ đều lưỡng bại câu thương (cả 2 bên đều chịu thiệt). Cho nên, sau trận chiến ấy, ông nội của cậu cuối cùng đã khóa mình trong Quy Khư, sau khi đó thì vốn không còn ai gặp lại ông ấy nữa. Sau này, đám Chí Tôn đã từng đi theo ông nội của cậu cũng đều khóa lại mình. Cho dù là Nhân Tộc hay là chủng tộc khác, thậm chí bao gồm cả Ma tộc Chí tôn... tất cả đều chọn một con đường giống nhau. Thật ra trong mắt ta, bọn họ đang chờ cơ hội thôi.

Giới Linh nhẹ giọng nói:

- Bọn họ đang chờ cơ hội ngày nào đó được người ta tìm ra, đến lúc đó, bọn họ nhất định sẽ trở lại nhân gian! Vũ Vi hạ giọng nói:

- Đến lúc đó mới là lúc thế giới này thật sự lâm vào nguy cơ.

- Vậy Phật môn và Đạo môn thì có chuyện gì xảy ra?

Sở Mặc hỏi.

- Họ bắt đầu trở thành tông môn huy hoàng nhất La Thiên Tiên Vực.

Giới Linh nhẹ giọng nói tiếp:

- Nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, hai tông môn này sau đó đều xuống dốc. Sau đó lại tới thế giới bị phong ấn này. Mục đích của họ là gì thì chúng ta cũng không rõ lắm. Vũ Vi gật đầu:

- Đúng vậy, hai tông môn cổ xưa này chúng ta cũng không thể nói rõ ra được. Chỉ có thể nói bọn họ lựa chọn như vậy tự có đạo lý của họ.

- Lại nói về cha mẹ ta cho ta nghe chút đi.

Thanh âm của Sở Mặc hơi trầm thấp. Tất cả mà Giới Linh và Vũ Vi nói trước đó đều quá mức kinh người. Cho dù Sở Mặc đã chuẩn bị tâm lý rồi cũng có cảm giác như nghe sách trời vậy, cảm thấy quá mức khó tin.

- Sau khi chuyện kia đã qua rất nhiều năm, mẹ của cậu... nàng ấy khi đó còn rất nhỏ, bởi vì tò mò với thế giới bên ngoài nên đưa theo chúngta vụng trộm chạy ra khỏi La Thiên Tiên Vực, sau đó trà trộn vào trong đệ tử của Đạo Môn, tới thế giới này.

Vũ Vi nhẹ giọng nói.

- ...

Sở Mặc rất khó tưởng tượng được hình ảnh đó. Mẹ của mình, vừa phản nghịch lại rất bướng bỉnh... mới có thể làm ra chuyện như này nhỉ?

Vũ Vi nói tiếp:

- Thật ra tiểu thư mới rời đi không lâu đã bị người nhà của nàng ấy phát hiện ra. Vì thế, bên kia phái rất nhiều cao thủ đến tìm kiếm tiểu thư. Dù sao thì lúc đó tu sĩ của La Thiên Tiên Vực và thế giới này còn cóhuyết hải thâm thù khắc cốt ghi tâm. Sợ tiểu thư sẽ gặp phải việc bất chắc. Chỉ có điều bọn họ lúc đó tuy là tính ra tiểu thư ở trong đám đệ tử của Đạo môn nhưng không dám đi gây phiền phức, cứ như vậy trơ mắt nhìn tiểu thư tùy ý tới thế giới này.

Trong lòng Sở Mặc giật mình, tự nhủ Đạo Môn đã là một tông môn xuống dốc như vậy, chẳng lẽ cũng khiến nhà quyền quý ở La Thiên Tiên Vực sợ hãi sao? Sở Mặc đã đoán được gia tộc của mẹ mình, hẳn là một người tương đương có địa vị ở nhà quyền quý của La Thiên Tiên Vực.

- Sau đó, tiểu thư gặp cha của cậu, hai người yêu nhau, lại tới sau này, người tìm kiếm tiểu thư cũng phát hiện ra cha của cậu. Bọn họ vớichuyện này... vô cùng phẫn nộ, muốn giết chết cha của cậu.

Vũ Vi nói.

Trong con ngươi của Sở Mặc xuất hiện tia sáng lạnh như băng.

Giới Linh hơi lo lắng nhìn thoáng qua Sở Mặc, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, không nói thêm gì.

Vũ Vi nói tiếp:

- Nhưng bọn họ không ngờ cha của cậu chẳng những kế thừa sự hùng mạnh của ông nội cậu, hơn nữa... còn thanh xuất vu lam(con hơn cha), lúc đó cũng đã là một Chí Tôn trẻ tuổi hùng mạnh rồi. Sở Mặc cuối cùng cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh:

- Cha ta... là Chí Tôn?

- Đã từng!

Vũ Vi trả lời rất chắc chắn.

Lời nói này khiến sắc mặt của Sở Mặc lại lần nữa lạnh như băng:

- Đã từng?

Vũ Vi thở dài:

- Đúng vậy, cha ngươi hùng mạnh là không thể nghi ngờ được. Huynh ấy gần như là bẻ gãy, nghiền nát truy binh cùng cảnh giới, sau đó dẫn mẹ ngươi nhẹ nhàng rời đi.

Sắc mặt Sở Mặc hơi dịu lại nhìn Vũ Vi.

Vũ Vi nói:

- Sau này, ở đây đã nhiều năm, lúc đó... cậu đã được sinh ra rồi. Sau đó một người cậu của cậu mang cậu tới nơi này.

Mí mắt Sở Mặc nhảy lên, khó khăn nuốt câu “ta không có cậu” xuống, lẳng lặng nghe.

- Vị cậu kia của ngươi là một người có quan hệ tốt nhất với mẹ cậu, bị phái tới dẫn mẹ cậu trở về. Kết quả thấy mẹ cậu đã mang thai, vị cậu kia của cậu cũng động lòng chắc ẩn, dấu diếm chuyện này đi, kéo dài tới khi mẹ cậu sinh hạ cậu rồi sau đó đưa cậu vào Nhân Giới mới chuẩn bị ngả bài với cha mẹ cậu..

Vũ Vi nói xong dường như nhớ tới trường hợp năm năm đó nên trầmmặc rất lâu mới nói tiếp:

- Cha cậu và vị cậu kia của cậu đại chiến một trận, hai bên bất phân thẳng bại.

Sở Mặc nhìn Vũ Vi.

Vũ vi nói:

- Sau đó chính là vị cậu kia của cậu cũng hiểu được cha cậu là kỳ tài thực sự, dần dần từ tìm mọi cách bắt bẻ cha của cậu, về sau đã hơi chấp nhận. Chỉ có điều không ai nghĩ tới lúc này lại có một người không ai ngờ tới... đột nhiên giáng lâm tới thế giới này. Đó là một Thánh Nhân thực sự! Hô hấp của Sở Mặc ngay lập tức trở nên dồn dập. Hắn có thể cảm giác được điểm mấu chốt của chuyện này ngay ở đó.

Vũ Vi nhìn thoáng qua Giới Linh, gật đầu nói:

- Ta đã vận dụng toàn bộ lực lượng của Huyễn Thần Giới phong ấn chặt nơi này lại, không động đến thì... hẳn là không thành vấn đề.

Sở Mặc lúc này mới đột nhiên cảm giác được bọn họ mới rồi nói những lời này đã chịu nhiều phiêu lưu.
Bình Luận (0)
Comment