Thí Thiên Đao

Chương 1217

- Tiểu tử nhà ngươi quả nhiên cũng biết.

Ánh mắt Ma Quân nhìn Sở Mặc tỏ rõ sự mãn nguyện:

- Ta cũng tìm thấy một bộ điển tịch ở trong di tích cổ đó mới biết được những việc này. Thật ra thế giới rộng lớn này của chúng ta, trước khi bị chia năm xẻ bảy đã từng có thánh nhân. Nhưng đó đã là thời đại vô cùng xa xôi, so với thời hiện tại thì đã cách nhiều thời kỳ rồi.

Nhắc đến việc này, Ma Quân có chút xúc động, hắn nói:

- Tuy nhiên cũng chỉ từng xuất hiện một vị thánh nhân đó, cũng chính là tồn tại cảnh giới Đế Hoàng. Sau này, thế giới đổi thay, long trời lở đất. Nhiều thời đại trôi qua lại xuất hiện một người nửa thánh nhân vĩ đại, thực ra thì trong mắt ta, công đức của vị nửa thánh nhân đó còn vượt xa cả vị thánh nhân trước kia.

Ma Quân nhìn Sở Mặc, đột ngột nói:

- Phải rồi, vị tiên hiền nửa thánh nhân đó… cũng là họ Sở!

Trong lòng Sở Mặc chợt gợn sóng, hắn nhìn Ma Quân cười gượng:

- Vị nửa thánh nhân đó có lẽ chính là gia gia của ta!

Phì!

Dù Ma Quân trong lòng đã đoán ra được thân thế của Sở Mặc, nhưng nghe Sở Mặc thừa nhận như vậy, hắn vẫn không nhìn được mà thở dài một hơi.

Hắn lẩm bẩm:

- Chẳng trách… Mấy vị Chí Tôn trong Quy Khư năm xưa lại đồng ý truyền thừa cho một thiếu niên còn yếu đuối như ngươi. Chẳng trách… vị tiền bối Đại Khô Lâu đó lại biết truyền thừa này. Hoá ra cơ duyên của ta lại có liên quan tới ngươi, sau này lại còn khiến cho ta gặp được ngươi…

Nói tới đây, toàn thân Ma Quân hơi run rẩy:

- Đây chính là vận mệnh đáng sợ sao?

Sở Mặc trầm ngâm hồi lâu, gượng cười:

- Vận mệnh quả là thần kỳ và đáng sợ. Đời tu sỹ của con… nói ra thì đúng là vì nghịch thiên mà thành, nhưng trên thực tế ai có thể lớn hơn trời chứ? Ai có thể thực sự thay đổi được vận mệnh?

Ma Quân không nhịn được trầm ngâm hồi lâu, sau cùng, hắn vỗ vai Sở Mặc nói:

- Suy cho cùng cũng là cái tốt.

Sở Mặc gật đầu:

- Mong là có thể tốt tới cùng.

Sau đó, sư đồ hai người đều im lặng, chủ đề này quá là nặng nề, thậm chí muốn tránh cũng không tránh được.

Hồi lâu sau, Sở Mặc mới nói:

- Người kể về việc của sư nương đi!

- Ừ.

Ma Quân thở phào, yên lòng nhìn Sở Mặc, thầm nghĩ: “Ở nhiều phương diện, ta quả thực không bằng đồ đệ của mình, trò hơn thầy… cũng chính là vậy! Ma Quân ta có đức có tài gì? Sao lại có một đồ đệ hoàn hảo tới vậy? Tương lai chỉ e sẽ có vô số Đại Năng phải ngưỡng mộ ta tới không thốt lên lời mất. ”

Trong lòng nghĩ thầm, tâm trạng của Ma Quân cũng trở nên vui mừng hơn, hắn nói:

- Di tích đó thật ra trước khi ta tới đã từng có nhiều người vào trong, nói ra thì đây cũng coi như là cơ duyên phải không? Chỉ có ta tìm thấy cuốn điển tịch đó. Trong đó ghi chép lại nhiều việc, bao gồm cả những việc của lão gia nửa thánh nhân đó, trong đó đều ghi chép lại cả. Người viết lại cuốn điển tịch đó nói rằng tên của hắn là Vạn Sự Thông, là một kẻ thông kim bác cổ. Mục đích viết lại cuốn điển tịch cũng là vì muốn nói cho người có duyên trong thế giới của chúng ta biết được thế giới này đã từng nảy sinh việc gì, đã từng xuất hiện một nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế nào.

- Cuốn sách đó… còn không?

Giọng nói của Sở Mặc hơi run run, sự hiểu biết của hắn về gia đình quả là quá ít. Nghe ra được ý của Ma Quân, cuốn sách đó dường như ghi chép lại nhiều việc liên quan tới nhà hắn.

Ma Quân gật đầu, hắn lấy từ trên người ra một cuốn điển tịch rồi đưa cho Sở Mặc.

Không biết cuốn điển tịch này được làm từ chất liệu gì, nó lưu truyền bao năm nay mà vẫn hoàn hảo như cũ.

Sở Mặc không lập tức mở ra xem mà nâng niu nhận lấy nó, sau đó nhìn Ma Quân.

Ma Quân nói:

- Đoạn cuối của cuốn điển tịch có nói tới một động phủ ở nơi sâu thẳm, có một cây thánh dược đến từ ngoại vực, có thể làm lại được một cơ thể hoàn hảo! Nó để lại cho người có duyên với cuốn sách này!

Sở Mặc lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, ngày nay hắn coi như là đã thực sự nhập môn Phong Thuỷ thần thông rồi, đương nhiên biết được người đưa ra lời tiên đoán này hùng mạnh tới nhường nào, trong lòng không ngăn được nhớ tới: “Vị tiền bối Vạn Sự Thông này… tuyệt đối không đơn giản, rất có khả năng đó là một vị Chí Tôn thực sự! ”

Ma Quân cũng vô cùng cảm động:

- Lúc ta nhìn thấy nó, quả thật đã sững sờ một hồi. Bởi vì đoạn văn đó giống như là nói với ta vậy! Phản ứng lúc bấy giờ của ta còn mạnh hơn ngươi nhiều.

Ma Quân nhớ tới cảnh tượng vừa khóc vừa cười của hắn lúc xưa, đúng là có chút không dám nghĩ lại.

- Sau đó thì sao? Xem ra ý của sư phụ là cây thánh dược đó rất hoàn mỹ… Vậy sao lại vẫn còn vấn đề chứ?

Sở Mặc hỏi tiếp.

Ma Quân than thở:

- Thánh dược… đương nhiên là hoàn mỹ, nhưng vùng trời đất này của chúng ta lại không hoàn mỹ.

Sở Mặc nháy mắt đã hiểu ra vấn đề, gượng cười:

- Quy tắc thiên địa bị áp chế, sau dù thế nào cũng không có người thành Thánh được nữa. Vậy thì… thánh dược vốn dĩ… chỉ đành trở thành đại dược của Chí Tôn, hoặc là nửa thánh dược mà thôi, phải không?

Ma Quân gật đầu:

- Không sai, cây thuốc đó trở thành một cây gần như thánh dược, cũng gọi là nửa thánh dược. Cho nên nó mặc dù có thể tái tạo lại một thân thể hoàn mỹ cho sư nương ngươi, nhưng lại có một khuyết điểm.

Nói tới đây, Ma Quân hơi đỏ mặt:

- Sư nương ngươi… nàng, không thể sinh con được. Điều đó… mặc dù ta không để tâm lắm, nhưng sư nương của ngươi, nàng suy cho cùng vẫn là một nữ nhân.

- Khụ khụ…

Sở Mặc ho khan mấy tiếng, sau đó vẻ mặt không biết nói gì hơn, đăm chiêu nhìn Ma Quân, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Việc này… hắn có cách gì cơ chứ?

Một cây vốn là thánh dược lại bị quy tắc thiên địa áp chế thành cây gần như là thánh dược, sau đó tái tạo cho sư nương một thân thể vốn phải là hoàn mỹ không khiếm khuyết, nay lại có một tí đáng tiếc, nhưng cái đáng tiếc này… Sở Mặc thật sự không biết nên giải quyết thế nào.

Hắn mặt mày u ám nhìn sư phụ:

- Vấn đề này… có hơi khó.

Ma Quân nổi giận trừng mắt nhìn Sở Mặc, thân là sư phụ, trước mặt đệ tử nói ra những lời này đã là một việc vô cùng khó khăn. Kết quả, tên tiểu tử này lại nói một câu như vậy, bảo hắn phải làm sao? Không khó thì tìm hắn làm gì? Tuy nhiên nghĩ lại thì câu nói này… dường như có chút kỳ lạ. Cho nên Ma Quân chỉ đành hậm hực:

- Ta có được tên đồ đệ như ngươi, lẽ ra nên biết đủ rồi, nhưng mà…
Bình Luận (0)
Comment