Thí Thiên Đao

Chương 1228

Khâu trưởng lão cũng là người có địa vị cao. Bình thường vô cùng cao ngạo. Quan trọng hơn, lão có bối cảnh khá mạnh ở Thiên giới. Dù Lý Trung Nguyên là chưởng giáo của Huyễn Môn nhưng lão cũng chẳng sợ.

Khâu trưởng lão trực tiếp đứng ra, lạnh lùng nhìn Sở Mặc:

- Tiểu súc sinh, đi ra đi. Hôm nay ông nội ngươi sẽ dạy thằng nhóc miệng còn hôi sữa nhà ngươi làm người. Mấy trưởng lão trong Huyễn Môn có giao hảo với Khâu trưởng lão cũng đi tới, muốn trấn an Khâu trưởng lão một chút.

Khâu trưởng lão càng phẫn nộ, chỉ vào đám người quát:

- Nếu các ngươi còn coi ta là bằng hữu thì đừng khuyên ta. Hôm nay ta muốn giáo huấn bọn nhóc này. Chúng chẳng là cái thá gì? Nhóm tuổi trẻ vô địch Tiên giới ư… đúng là trò cười. Khi lão phu bằng bọn họ, lão phu vẫn còn khiêm tốn hữu lễ chán…

Lý Trung Nguyên đứng bên cạnh, sắc mặt rất khó coi. Thường ngày Khâu trưởng lão tùy tiện, không để ông vào trong mắt, ông cũng chẳng so đo. Dù sao cũng là đồng môn, lại là người lớn tuổi, ông cũng phải tônkính. Nhưng ai biết hôm nay tên này lại hoa mắt ù tai đến mức này chứ.

Tất cả những người ở đây đều nhìn thấy Sở Mặc có thân phận không tầm thường, có thể làm cho thế lực lớn như Huyễn Môn cúi đầu, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào vũ lực.

Chỉ cần hơi có đầu óc một chút đều có thể hiểu được vị vĩ nhân kia… là nhân vật cấp nào. Thiên giới từng xuất hiện rất nhiều Chí Tôn nhưng mấy ai được gọi là vĩ nhân chứ.

Mặc kệ Lý Trung Nguyên phẫn nộ thế nào, Khâu trưởng lão cũngquyết tâm muốn giáo huấn Sở Mặc và Tần Thi. Thật ra ai cũng biết lão nhắm vào Sở Mặc. Nhìn vẻ ngoài có vẻ lão muốn giáo huấn Tần Thi nhưng khi Sở Mặc mở miệng, lão liền nhắm vào Sở Mặc.

Con ngươi Ma Quân lạnh băng, nhìn chằm chằm Khâu trưởng lão. Nếu không phải vì thân phận, chắc chắn Ma Quân đã ra tay đập chết lão già kia. Tiểu Điệp và Đổng Ngữ cũng rất phẫn nộ.

Lúc này, Tần Thi đột nhiên nói:

- Công tử không cần ra tay, để ta đến đi.

Sở Mặc hơi nhíu mày, có chút lo lắng nhìn Tần Thi. Tần Thi bỗng thản nhiên cười.

- Công tử yên tâm. Ta còn chưa sống đủ đâu. Có được may mắn đi theo công tử, ta còn chưa xem hết phong cảnh trên thế gian thì làm sao ra đi được cơ chứ?

Khâu trưởng lão cười lạnh:

- Hai người các ngươi ai cũng không chạy được.

Câu nói nàng thể hiện rõ ý đồ nhằm vào Sở Mặc của lão.

Sở Mặc híp mắt, nhìn Khâu trưởng lão thêm vài lần:

- Được, Tần Thi lên trước đi. Sở Mặc nhìn thấy trong mắt Tần Thi có sự tự tin tuyệt đối. Hắn biết, Tần Thi không giống Đổng Ngữ, là người xúc động. Nàng dám nói như vậy nhất định là nàng nắm chắc được thành công.

Hiện tại Lý Trung Nguyên cũng hiểu mọi việc đã vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, ông muốn ngăn cũng không được.

Bất kể thế nào, trận chiến này cũng không thể tránh khỏi.

Ông đành gật gật đầu:

- Vậy mọi người đến võ trường đi. Hy vọng mọi người đánh đến điểm thì dừng. Dù là Khâu trưởng lão hay Tần Thi đều không để lời của Lý Trung Nguyên trong lòng. Điểm dừng là gì? Ở trình độ này, đã ra tay thì phải một mất một còn, chắc chắn không chết không thôi.

Đoàn người tiến vào võ trường của Huyễn Môn. Võ trường rất lớn, liếc mắt một cái không nhìn thấy được điểm cuối. Võ trường này cũng được bảo vệ bởi rất nhiều lớp phong ấn hùng mạnh. Dù tu sĩ Phi thăng kỳ quyết đấu dốc toàn lực cũng không phá nó quá mức nghiêm trọng được.

Tin tức Khâu trưởng lão muốn giáo huấn người đến xâm phạm nhanh chóng được truyền khắp Huyễn Môn. Nên lúc đoàn người Sở Mặc đến nơi đã có một lượng lớn đệ tử tập trung tại đây rồi.

Đại đa số đều là đệ tử nội môn, khá nhiều đệ tử hạch tâm và một sốít đệ tử thân truyền. Gần như toàn bộ những người tuổi trẻ tài cao của Huyễn Môn đều tập trung tại đây.

- Đánh chết kẻ đến xâm phạm Huyễn Môn chúng ta!

- Dám hủy sơn môn của Huyễn Môn, giết không tha!

- Bọn chúng chết cũng không hết tội!

Có người trong đám đông rống lên, nhiều người lập tức hưởng ứng, tiếng gào thét rung trời. Sở Mặc lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, không phản ứng gì. Tần Thi, Đổng Ngữ và Tiểu Điệp cũng không đổi sắc mặt. Trường hợp này với người khác có thể coi là sự kiện lớn nhưng với Sở Mặc thì quá bình thường.

Còn Ma Quân, mặt chẳng có biểu cảm gì hết, bình tĩnh nghiêm nghị.

Lý Trung Nguyên nhíu mày, ra vẻ không hài lòng, nói:

- Bảo bọn chúng giải tán đi. Nghĩ chỗ này là chỗ nào chứ?

Một tâm phúc thấp giọng nói:

- Chưởng giáo, những người ở đây không biết đầu đuôi câuchuyện, nếu cưỡng chế giải tán sẽ khiến nhiều người bất mãn.

Lý Trung Nguyên hơi đau lòng, khẽ thở dài:

- Chỉ cần chúng ta biết thân phận của Sở côn tử là được rồi, không cần truyền linh tinh.

Tên tâm phúc gật đầu đồng ý:

- Đúng vậy ạ. Hơn nữa, đến chúng ta cũng chỉ đoán được một vài chuyện chứ không dám suy nghĩ nhiều, nhưng nếu để dám đệ tử này biết, không biết sẽ còn tưởng tượng đến mức nào nữa…

Trong con ngươi Lý Trung Nguyên thoáng qua sắc lanh.

- Người trẻ tuổi cũng cần phải trải qua mưa gió mới có thể trưởng thành. Bọn chúng muốn xem thì cho chúng xem đi. Nếu không phục, cho chúng lên đánh luôn.

- Việc này…

Tên tâm phúc nghẹn lời, cười khổ nói:

- Chỗ Sở công tử thì thế nào ạ?

Lý Trung Nguyên thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra Sở công tử đằng đằng sát khí ư, hắn đang muốn phát tiết đó. Tên tâm phúc rùng mình, thầm nghĩ: Chưởng giáo đại nhân, rốt cuộc ngài là người ở phe nào chứ? Ai không biết còn tưởng ngài ở cùng phe với Sở Mặc đó. Đương nhiên, tên tâm phúc không dám nói hẳn ra mà chỉ nghĩ ở trong lòng. Suy nghĩ một chút, y lại nói:

- Thực lực của Sở công tử thật sự rất mạnh sao?

Lý Trung Nguyên nói:

- Hắn là hậu nhân của vị vĩ nhân kia, ngươi nghĩ kỹ đi, trong gia tộc của vị vĩ nhân đó có xuất hiện kẻ yếu bao giờ không?

Tên tâm phúc ngẩn ra, lập tức đáp:

- Đúng là không có.

- Vậy cứ yên tâm đi.

Lý Trung Nguyên nhìn Sở Mặc đứng bên kia, nói tiếp:

- Sở công tử tự biết bản thân thế nào, cũng biết nên cư xử ra sao. Tuy nhiên, Khâu trưởng lão lành ít dữ nhiều rồi.

Tên tâm phúc cũng tỏ vẻ bất mãn:

- Khâu trưởng lão điên rồi hay sao ý? Tình huống này mà lão còn muốn nhằm vào Sở công tử.

Lý Trung Nguyên cười lạnh.

- Lão không điên đâu. Chỉ có cái hậu trường ở Thiên giới của lão điên thôi. Bọn họ thật sự nghĩ dựa vào một tu sĩ Phi thăng kỳ đỉnh cao cóthể đánh chết Sở Mặc mới buồn cười chứ.

- Ồ…

Tâm phúc giật mình kinh hãi, nhìn Lý Trung Nguyên hỏi:

- Ý chưởng giáo là…

Lý Trung Nguyên gật đầu, không nói gì nữa.

Lúc này, Khâu trưởng lão đã tiến lên. Đám người xung quanh cũng tản ra xa. Khâu trưởng lão chỉ tay vào Tần Thi nói:

- Tiểu nha đầu nói năng thiếu lễ độ mau lăn ra đi. Đừng nói là giờ không dám nữa nhé.
Bình Luận (0)
Comment