Thí Thiên Đao

Chương 1252

Vù!

Một hồi vù vù thật lớn, vô số chuồn chuồn màu sắc rực rỡ vô cùng lớn phi lên trời, mỗi một con đều dài hơn vài chục trượng.

Kết thành một đội, cũng che trời phủ đất, căn bản không để ý tới Sở Mặc và người khổng lồ kia mà đuổi về phía đàn muỗi kia.

Cho tới tận lúc này, đám muỗi kia mới cảm thấy sợ hãi, trận hình biến đổi như muốn chạy trốn!

Nhưng lại có nhiều chuồn chuồn hơn nữa bay ra ngoài, trực tiếp đuổi theo đám muỗi kia.

Trong hư không, một hồi đại chiến của sinh linh không phải người nổ ra. Ở bên trong thế tục, muỗi bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của chuồn chuồn, chỉ có thể chịu thua thiệt, nhưng nơi này là Tiên giới!

Tuy rằng muỗi này thật không phải đối thủ của chuồn chuồn, nhưng cũng không phải là không có sức phản kháng, cứ mấy trăm con muỗi tử vong thì đại khái sẽ có một con chuồn chuồn thật lớn ngã xuống.

Lúc này người khổng lồ bỗng nhiên nhỏ giọng nói:

- Thừa dịp này nhanh chạy, bằng không tộc chuồn chuồn sẽ không bỏ qua cho chúng ta!

- Chúng ta đã mang tới thức ăn thật lớn cho chúng mà!

Sở Mặc nói.

- Chó má! Ngươi cho đây là chuồn chuồn và muỗi trong thế tục sao? Tộc chuồn chuồn căn bản không ăn muỗi, tuy chúng nó là thiên địch, nhưng ngày bình thường đều không xâm phạm lẫn nhau!

Người khổng lồ hạ giọng nói.

- …..

Sở Mặc liếc mắt, hắn thật không hề hiểu biết đối với chủng tộc sinh linh không phải người trong giới tu hành. Nghe người khổng lồ nói như vậy, lập tức gật đầu nói:

- Vậy chúng ta đi nhanh thôi!

Lúc này một giọng nữ dịu dàng truyền tới:

- Hai vị khách quý tới nhà, sao không lưu lại một lúc?

Người khổng lồ liếc mắt nói:

- Xong rồi… chúng ta bị theo dõi.

Theo thanh âm này, một nữ tử có tướng mạo vô cùng xinh đẹp, mặc y phục mà tím đi ra từ trong bụi cây, trong con ngươi lóe ra hào quang phức tạp nhìn chằm chằm hai người.

Người khổng lồ bị nhìn trong lòng có chút sợ hãi nói:

- Không thể trách ta được, đều do tiểu tử nhân loại không biết sống chết này đưa đàn muỗi tới đây.

- Hả?

Nữ tử thản nhiên nói:

- Thật sao?

- Đúng vậy, không tin ngươi hỏi hắn đi?

Người khổng lồ dường như có chút sợ hãi cô gái này, ánh mắt né tránh nói.

Nữ tử nhẹ nhàng cười:

- Một nhân loại chưa từng tiến vào khu vực này, không ngờ lại biết dẫn muỗi Hắc Thủy tới trên lãnh địa tộc chuồn chuồn, thật là thông minh.

- Đúng vậy, hắn rất thông minh.

Người khổng lồ nói.

Nữ tử than nhẹ một tiếng:

- Mà thôi, bọn muỗi Hắc Thủy chiếm cứ trong này nhiều năm, cho tới bây giờ đều không kiêng nể gì, cũng hại chết không ít sinh linh khác. Chúng ta cũng đã sớm muốn đấu một trận với bọn chúng, mượn cơ hồi này diệt chúng nó cũng tốt.

Người khổng lồ gãi đầu, bộ dáng nháy mắt ra hiệu vô cùng buồn cười.

Lúc này nữ tử mới nhìn thoáng qua Sở Mặc, thản nhiên nói:

- Nhân loại, ngươi tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ không ai nói cho ngươi nói này không phải là nơi nhân loại có thể tới sao?

Sở Mặc nói:

- Thật xin lỗi về đã mang phiền toái tới cho các ngươi, ta tới nơi này là muốn tìm một người bằng hữu. Không biết các ngươi đã nghe nói qua chưa, là một con Đại Công Kê.

- Đại Công Kê?

Tròng mắt người khổng lồ đảo quanh, thân hình run run một chút, đầu lắc như trống bỏi:

- Không có, chưa từng nghe nói.

Lúc này sắc mặt nữ tử cũng có chút thay đổi, nhíu mày nhìn Sở Mặc:

- Con gà kia là bằng hữu của ngươi?

- Ngươi đã thấy?

Vẻ mặt Sở Mặc lập tức vui vẻ, không thể ngờ được lại dễ dàng có được manh mối như thế.

Sắc mặt nữ tử nháy mắt trở nên có chút khó coi, nhíu mày lắc đầu nói:

- Ngươi đi đi, ta chưa từng thấy.

- Hả?

Sở Mặc có chút kỳ quái nhìn nàng, sau đó lại nhìn người khổng lồ nói:

- Nó thương tổn các ngươi sao?

- Không có, không có, bản tôn đường đường là thiếu tộc trưởng của bộ tộc voi lớn, sao có thể bị một con gà khi dễ chứ?

Khóe miệng người khổng lồ co giật nói:

- Nơi này không có chuyện của ta, ta đi đây.

Nói xong, không thèm quay đầu lại liền xoay người rời đi.

Nữ tử liếc mắt nhìn Sở Mặc một cái, nói:

- Nếu con gà kia là bằng hữu của ngươi… ta đề nghị ngươi hay là đừng đi tìm nó.

- Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?

Sở Mặc hỏi.

Nghĩ tới tính cách của Đại Công Kê, nói nó gây họa, Sở Mặc có thể tin tưởng, nhưng muốn nói nó có bao nhiêu tà ác, làm ra chuyện ác liệt cỡ nào, Sở Mặc căn bản không tin.

Nữ tử nhìn Sở Mặc, do dự một chút. Lúc này từ phía xa truyền tới thanh âm nặng nề của người khổng lồ:

- Tộc trưởng chuồn chuồn, nếu ngươi không muốn vong tộc, tốt nhất đừng nhắc tới con gà kia với tiểu tử này.

Nữ tử thở dài yếu ớt, liếc mắt nhìn Sở Mặc một cái:

- Ngươi vẫn là nhanh đi về đi. Đây khổng phải là nơi ngươi có thể tơi, từ đâu đi ra thì trở về nơi đó đi. Về sau đừng hỏi thăm chuyện này nữa.

Sở Mặc lắc đầu nói:

- Không được, cho dù ngươi không nói cho ta, ta cũng sẽ đi tìm, mãi tới khi tìm được nó mới thôi. Bởi vì nó là đồng bọn của ta, là bằng hữu của ta. Nếu nó làm chuyện gì thương tổn các ngươi, như vậy ta sẽ thay nó xin lỗi các ngươi.

Nữ tử do dự, thật lâu sau mới lên tiếng:

- Nó không làm tổn hại tới chúng ta, cho dù quan hệ của bộ tộc Thiên Kê và tộc chuồn chuồn là thiên địch, nó cũng chưa từng làm tổn hại tới chúng ta, nó không phải là người xấu.

Nữ tử nói xong, nhìn Sở Mặc nói:

- Nó chọc phải kẻ thù khủng bố, nhân loại, nghe một câu khuyên nhủ của ta, mau trở về đi. Nếu không ngươi có thể sẽ không thể rời khỏi nơi này.

Lúc này phương xa truyền tới thanh âm voi lớn:

- Tộc trưởng chuồn chuồn, ngươi nói nhiều thế sẽ làm liên lụy tới chúng ta!

Nữ tử thở dài, có chút bất đắc dĩ cười:

- Ngươi cũng thấy đó, ta không thể nói thêm gì nữa, chuyện này liên quan tới sinh mạng của sinh linh trên mảnh đại lục này. Ta thật sự không thể nói nhiều cho ngươi. Nếu ngươi không muốn bỏ cuộc, còn muốn tiếp tục tìm con gà kia… vậy thì cứ đi về phía nam. Nhưng ngươi nhất định phải cẩn thận, bởi vì đối phương có thể đã biết ngươi tới rồi.

Sở Mặc nhíu mày nhìn cô gái này, gật gật đầu:

- Ta biết rồi, cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết nhiều chuyện như vậy. Sau này… sẽ gặp lại!
Bình Luận (0)
Comment