Thí Thiên Đao

Chương 1295

Chỉ tiếc, giờ hiểu ra đã muộn.

Quả nhiên là giáo huấn lớn.

Vô số người hối hận, nếu...

Đáng tiếc trên đời này không có nếu. Thị vệ vừa nghiệm chứng thẻ ngọc xanh cung kính nhìn Sở Mặc:

Ngài.. giờ ngài đi vào hay là?

Sở Mặc nhìn hắn khẽ mỉm cười:

Ta có thể ở đây thêm một lát không? Ta còn một bằng hữu chưa tới.

Vâng, có thể có thể, đợi bao lâu cũng không có vấn đề gì!

Thị vệ liên thanh nói xong, thái độ cung kính đến mức tận cùng.

Sở Mặc gật đầu, không nói gì nữa mà an tĩnh đứng đó.

Lúc này, nữ tử váy vàng Đồng Ảnh nhìn thoáng qua đồng bạn, sau đó nhìn Long Thu Thủy hạ giọng nói:

Thu Thủy đại nhân, chúng ta đi vào trước đi. Long Thu Thủy hít sâu một hơi, nhìn Sở Mặc một cái thật sâu, không nói gì nữa rời đi.

Trương Song Song lại đột nhiên bùng nổ:

Thẻ ngọc xanh thì sao? Cũng không phải phát cho ngươi! Thần khí gì chứ? Có tổ tiên nhà ai không xuất hiện chí tôn? Đế Chủ? Đừng tưởng rằng ngươi cầm một tấm thẻ ngọc xanh thì người khác sẽ tôn kính ngươi! Mọi người chỉ tôn kính tấm thẻ trong tay ngươi!

Sở Mặc nhíu mày nhìn Trương Song Song:

Ngươi nói có lý, nhưng chuyện này liên quan gì tới ngươi?

Trương Song Song như muốn phun lửa, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám đối xử với nàng như vậy. Ngay cả Long Thu Thủy còn phải nâng niu yêu quý nàng. Chonên, hiện tại nàng đã sinh ra sát tâm.

Huynh đệ, ta tới chậm, thật có lỗi!

Âm thanh vang dội vang lên, tiếp theo, một nam tử dáng người cao lớn tới trước Sở Mặc, tươi cười vỗ vai hắn rồi ôm chầm lấy nhau.

Vừa rồi hắn đã nhìn thấy Hổ Liệt, nhưng vì hắn thi triển bách biến thuật nên Hổ Liệt không nhận ra hắn. Đoán chừng vì hắn lấy ra thẻ ngọc xanh Hổ Liệt mới đoán ra được.

Hổ Liệt nhìn sang phía đám Long Thu Thủy nói:

Thật có lỗi, đây là huynh đệ Hổ Liệt ta, chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Xung quanh kinh hô. Hổ tộc Thiếu chủ?

Hắn chính là Hổ Liệt, hổ tộc Thiếu chủ, mấy năm này cảnh giới đột nhiên tăng mạnh, nghe nói đã bước chân vào Chân Tiên.

Không phải bình thường đâu, cũng có thể nói là một đại nhân trẻ tuổi rồi.

Không thể ngờ người nọ là huynh đệ của Hổ Liệt, bảo sao chả thấy lo lắng gì.

Rắm, trong tay người ta cầm thẻ ngọc xanh, có gì phải lo lắng?

Mọi người ào ào nghị luận.

Long Thu Thủy thấy Hổ Liệt cũng nao nao, tuy nhiên sau đó thần sắc khôi phụcbình thường, thản nhiên nhìn Hổ Liệt:

Ngươi có biết ta là ai không?

Hổ Liệt hơi sững sờ, lắc đầu nói:

Thật có lỗi, ta không biết ngươi.

Triệu Đông Minh ha hả cười lạnh:

Ngươi còn không nhận ra Long Thu Thủy đại nhân mà muốn chúng ta cho ngươi thể diện? Thật có lỗi, thể diện này không cấp được! Có phải hiểu lầm hay không không do ngươi nói.

Khi ba chữ Long Thu Thủy phát ra khỏi miệng Triệu Đông Minh, xung quanh lại vang lên tiếng kinh hô. Trời ạ... Hắn, hắn là Long Thu Thủy!

Thiếu chủ Long thị gia tộc, đại nhân trẻ tuổi Long Thu Thủy!

Khó trách... Hóa ra là hắn.

Hổ Liệt có chút sửng sốt, thật lâu sau mới nói:

Hóa ra là Long đại nhân, ta thay huynh đệ của ta xin lỗi ngươi, coi như Hổ Liệt ta nợ ngươi một nhân tình!

Trong mắt Long Thu Thủy thoáng động, được một ân tình của hổ tộc Thiếu chủ cũng là một chuyện tốt.

Chỉ có điều hắn vừa định nói, Trương Song Song lại bùng nổ, dùng tay chỉ vàoSở Mặc:

Không được! Hôm nay con chó kia không xin lỗi cô nãi nãi thì chuyện này không để yên! Nghĩ có một tấm thẻ ngọc xanh là có thể đề cao giá trị con người hả? Rác rưởi chính là rác rưởi! Đặt ở đâu cũng thế.

Long Thu Thủy thuận thế nhún vai, nhìn Hổ Liệt bất đắc dĩ tươi cười:

Xin lỗi, Hổ Liệt, chuyện này vốn chẳng liên quan tới ta, chủ yếu là hắn chọc giận bằng hữu của ta. Ngươi hãy để huynh đệ ngươi xin lỗi Song Song đi.

Hổ Liệt biến sắc, nhíu mày nhìn Trương Song Song trầm giọng nói:

Cô nương, có...

Không thể!

Không đợi Hổ Liệt nói xong, Trương Song Song đã trực tiếp ngắt lời Hổ Liệt, lạnh lùng quát:

Con chó điên này chạm vào ta, không nói xin lỗi ta, chuyện này không để yên!

Trong mắt Hổ Liệt đầy giận dữ, hắn cũng đã tới được một lúc, dù ngay từ đầu không nhận ra Sở Mặc nhưng từ cử chỉ hành vi lại thấy giống người anh em kết nghĩa đã lâu không gặp.

Nhưng khi Sở Mặc lấy ra thẻ ngọc xanh, hắn liên hệ với mấy tin đồn gần đây mới biết người này là Sở Mặc. Sau đó đi tới, xem phản ứng của Sở Mặc, Hổ Liệt mới hoàn toàn xác định.

Người khác không biết, Hổ Liệt biết huynh đệ mình có bao nhiêu lực lượng, đừng nói Trương Song Song, cho dù là Long Thu Thủy, Sở Mặc đánh không lại cũngsẽ không sợ hắn!

Chiến cùng cảnh giới, ai thua ai thắng còn chưa biết!

Bởi vậy, đối mặt với Trương Song Song gây khó dễ, Hổ Liệt đang định nói chuyện lại bị Sở Mặc kéo tay.

Sau đó, Sở Mặc đứng dậy, con ngươi quang bình tĩnh nhìn Trương Song Song nói:

Một nữ tử nhưng hành vi cử chỉ chẳng khác nào người đàn bà chanh chua!

Ngươi muốn chết sao?

Trương Song Song hai mắt lóe hàn quang, dáng vẻ như muốn ăn thịt Sở Mặc. Thứ nhất, ta với ngươi vốn không quen biết, không oán không cừu, ngươi lại không ngừng châm chọc khiêu khích. Nếu thật muốn chiến thì đừng nói nhảm! Lại đây chiến đi! Chỉ là Thiên Tiên mà thôi.

Thanh âm của Sở Mặc bình tĩnh như ánh mắt hắn nhìn Trương Song Song:

Thư hai...

Sở Mặc nhìn Trương Song Song:

Ta không lấy ra thẻ Thiên Đạo Viên, ngươi tận lực trào phúng hận không thể làm người ta chết nhục. Ta lấy ra thẻ, ngươi lại lải nhải không dứt. Có phải rong mắt ngươi, phàm là người có tư cách tiến vào Thiên Đạo Viên phải áo gấm hoa phục? phải tiền hô hậu ủng? phải vênh váo tự đắc như ngươi mới được? Nếu thế Thiên Đạo Viên này không vào cũng được! Nói rất hay!

Đúng lúc này, một âm thanh tán dương đột nhiên vang lên, tiếp theo có vài đi tới vài người, kẻ nói chuyện cũng là nam tử trẻ tuổi mặc áo vải thô, nhưng khí tức quá hùng mạnh. Quả thực như minh châu chói lóa làm người ta không mở được mắt.

Long Thu Thủy vốn đang bình tĩnh lóe ra hai mũi nhọn nhìn người mới tới, lạnh giọng nói:

Hoàng Vô Song...

Nam tử trẻ tuổi mặc quần áo vải thô cười lớn đi tới, đầu tiên là gật đầu với Hổ Liệt, sau đó lại cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc nói:

- Vậy mới là huynh đệ tốt chứ. Trên đời này không thiếu kẻ mắt chó cao hơn đầu. Đừng sợ, đừng nói ngươi có thanh ngọc thẻ, dù ngươi không có thẻ cũng không sao, Hoàng Vô Song ta mang ngươi đi vào.

Nói xong, lại nhìn nữ tử mặc quần trắng nói:

- Tiểu cô nương đừng lo lắng. Xem như ngươi cũng là nữ tử có cốt khí, lại có bằng hữu có năng lực mang ngươi vào, ngươi không phải sợ.

Hoàng Vô Song nói xong lại chống nạnh, nhìn Long Thu Thủy đĩnhđạc nói:

- Tiểu long long, ngươi có ý kiến gì không?
Bình Luận (0)
Comment