Thí Thiên Đao

Chương 1301

Nhưng Lưu Phong, nghĩ một chút, lại cười rộ lên, nhìn người xung quanh bằng ánh mắt kỳ dị, thầm nghĩ: các ngươi thì biết cái quái gì. Đột nhiên hào quang mông lung trên mặt Hồng Nguyệt đại nhân tán đi, lộ ra khuôn mặt thật sự.

Sở Mặc hơi ngẩn ra. Những người khác không có phản ứng, bọn họ không thấy được hình dạng của Hồng Nguyệt đại nhân.

- Thế nào? Thất vọng sao?

Hồng Nguyệt cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc.

Người xung quanh dại ra, không biết tình hình hiện tại là thế nào. Hồng Nguyệt đại nhân không cho phép Sở Mặc gọi ngài, nhưng lại hỏi hắn có thấy thất vọng không? Ngài đang trêu đùa Sở Mặc sao? Chỉ chính Sở Mặc mới biết, Hồng Nguyệt đang muốn hỏi dung mạo của nàng thế nào.

Bình tĩnh mà nói, dung mạo của Hồng Nguyệt khá bình thường, chỉ do lúc trước nàng biểu hiện khiến người ta có kỳ vọng quá cao.

Thực tế, dung mạo của Hồng Nguyệt cũng rất thanh tú, thuộc lại càng nhìn càng thích, khí chất thật sự sâu sắc.

Sở Mặc nói:

- Không dám ạ, với cảnh giới của tiền bối, muốn thế nào lại chẳng được. Sở Mặc cũng không nói gì nhiều, nhưng những người khác nghe, lại nghĩ Sở Mặc đã chấp nhận chịu cúi đầu.

Hồng Nguyệt tán thưởng nhìn Sở Mặc nói:

- Khá lắm, tiểu tử ngươi rất thông minh.

Nói xong, lại lười biếng nói tiếp:

- Với quan hệ của chúng ta, ngươi hẳn không nên gọi ta là Hồng Nguyệt đại nhân, mà nên gọi ta là sư thúc.

Nói xong, Hồng Nguyệt lại do dự:

- Ầy, nhưng gọi sư thúc không dễ nghe tí nào, cứ như ta là đàn ông ý. Gọi là dì ư? Không được. Gọi cô đi! Gọi cô được đấy.

Tự lẩm bẩm xong, nàng lại quay ra nhìn Sở Mặc nói:

- Về sau gọi ta là cô nhé.

Trong nháy mắt, Long Thu Thủy sợ ngây người. Hoàng Vô Song cũng sợ ngây người. Lưu Phong cũng đồng dạng.

Trương Song Song và Triệu Đông Minh trợn mắt ngạc nhiên. Toàn trường kinh sợ. Cả đám ngây ra như phỗng.

Xung quanh có mấy nghìn người nhưng lại lặng ngắt như tờ.

Mọi người đơ ra nhìn Sở Mặc và nữ tử được hào quang bao phủ kia.

Mới nãy Trương Song Song còn ác độc nghĩ hôm nay dù ai cũng không cứu được tên rác rưởi này. Lưu Phong có cầu nàng cũng không nể mặt. Nàng nhất định sẽ giết tên chó má này.

Kết quả, chỉ trong nháy mắt, chủ của Thiên đạo viên, người mà hầu như toàn bộ Thiên giới không ai nguyện ý trêu chọc, Hồng Nguyệt đạinhân lại bảo Sở Mặc gọi nàng là sư thúc, lầm bầm một lúc, chọn tới chọn lui cuối cùng nói Sở Mặc gọi nàng là cô.

Vì sao chứ? Cô không phải là cách gọi dành cho em gái của ba sao.

Rốt cuộc Sở Mặc là ai? Hắn không phải chỉ là tên không có căn cơ, một kẻ quê mùa xuất thân Nhân giới hay sao?

Thế giới này quá đảo điên. Trương Song Song thấy mình sắp ngất đến nơi rồi.

Hoàng Vô Song chấn động, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. Long Thu Thủy cũng không khác lắm, vẻ mặt cực kỳ cứng nhắc. Nãy y còn thấy Hồng Nguyệt đại nhân có thiện ý với y, nhưng giờ xem ra đã phải xem xét lại rồi.

Người ta là cô cô của Sở Mặc đó!

- Sơn hà bảo phiến của ta…

Long Thu Thủy chợt thấy có dự cảm không lành.

Trên mặt Lưu Phong lại có một nụ cười thản nhiên, như thể đã biết trước sự việc. Thực tế, trước khi Lưu Phong đến, Đại đương gia của Linh Đan đường, phụ thân của Lưu Phong đã nói chuyện với y.

¬- Việc này không quan hệ gì với tỷ tỷ của ngươi. Người trẻ tuổi kia là hậu nhân của vị vĩ nhân đó. Ngươi hỏi vĩ nhân nào ư? Toàn bộ Thiên giới, ngoại trừ vị kia ra thì còn người khác hay sao? Đừng tưởng ngài mất rồi thì con cháu của ngài có thể tùy ý bị người ta ức hiếp. Người nhớ tình xưa nghĩ cũ còn nhiều lắm. Ai muốn động vào người trẻ tuổi kia sẽ phải chịu xui xẻo thôi. Ngươi cố tạo quan hệ tốt với hắn. Đừng có ra vẻ cái đại nhân trẻ tuổi chó má gì đó. Trước mặt người ta ngươi chẳng bằng một cái rắm đâu. Không phục cái gì, nếu cha ngươi thấy hắn cũng phải thành thật gọi một tiếng thiếu chủ đó. Đừng nói hiện tại hắn là đồng minh thân mật nhất của chúng ta, dù hắn có là kẻ thù, hắn muốn gì, Linh Đan đường cũng sẽ cho hắn. Nếu tỷ tỷ ngươi có thể gả cho hắn thì chắc chắn sẽ mang lại phúc lớn cho Linh Đan đường rồi. Phán đoán lúc trước của Hoàng Vô Song rất chính xác. Chỉ vì Lưu Vân, Linh Đan đường không có khả năng trả giá nhiều thế cho Sở Mặc. Bản lĩnh luyện đan của Sở Mặc cũng không thể đánh đổi được.

Đến chính Sở Mặc cũng không hiểu biết hết việc này.

Thật ra Sở Mặc cũng đang ngây dại, nhìn Hồng Nguyệt, không biết nên làm gì.

- Thanh ngọc thẻ…

Hồng Nguyệt sâu kín nói:

- Ta chỉ phát hai cái. Mà hai người kia, đều có quan hệ rất mậtthiết với ngươi…

Hồng Nguyệt thở dài. Nhưng lời nàng nói như một tia sét, xém chút đánh mọi người cháy đen.

- Vốn ta định khi gặp mặt sẽ cho ngươi một tấm, kết quả ngươi đã có rồi. Thôi thì giữ đi. Dù sao nàng kia hay người kia cũng không tới được.

Trong thanh âm của Hồng Nguyệt có một chút bi thương.

Sở Mặc rung động, ngẩn ngơ nhìn Hồng Nguyệt. Những người khác thì đã hóa thành tượng gỗ từ nãy rồi.

Hồng Nguyệt lại nhìn Sở Mặc, thở dài:

- Lát đánh xong thì đi theo ta, ta có mấy lời muốn nói cho ngươi.

Hồng Nguyệt lại phất tay:

- Đi đi, đánh thì đánh. Nhưng dù sao người ta cũng là con gái, hơi tùy hứng một chút, ngươi cũng nên nương tay. Vì tổ tiên của nàng có chút liên hệ với ta.

Sở Mặc cười khổ, trong lòng tự nhủ: ngài xem trọng ta như vậy sao. Ta chỉ là một tu sĩ còn chưa đến Đại la kim tiên trung kỳ. Còn người ta là một tu sĩ Thiên tiên đỉnh cao, trên người có khả năng có vũ khí ChíTôn nữa đó.

Trương Song Song triệt để bối rối vừa vì Hồng Nguyệt nói nàng và tổ tiên của Trương Song Song có quen biết, mặt khác, đại nhân lại bảo Sở Mặc nương tay, đừng chấp nhặt.

Chuyện quái gì thế này?

Trương Song Song hít sâu, cố làm mình bình tĩnh trở lại. Nàng quyết định, sẽ không giết Sở Mặc nhưng sẽ cho hắn một lần dạy dỗ, ít nhất khiến hắn không thể vào thiên lộ sắp tới. Đừng tưởng có cô cô hùng mạnh là muốn làm gì thì làm. Con ngươi Trương Song Song lạnh băng, nàng cũng đã bình tĩnh.

Nhiều năm ra ngoài rèn luyện không phải vô ích. Đi theo đại nhân trẻ tuổi như Long Thu Thủy, nàng thấy mình sống không phí hoài tí nào.

Vèo một cái.

Trương Song Song tung người nhảy lên lôi đài.

Nàng đứng đó, như một pho tượng chiến thần, tràn đầy chiến ý.

Sở Mặc nhìn Hồng Nguyệt một chút. Hắn đang nghi hoặc, nhưng lúcnày chỉ có thể áp chế, rồi nhảy lên lôi đài.

Lúc này, hắn mới nhớ đến vẫn chưa giao mấy tấm thẻ màu đen trị giá năm trăm triệu cho Hồng Nguyệt nhưng chẳng ai nói gì.

Sự việc phát sinh vừa nãy khiến bọn họ còn chưa khôi phục thần trí.

Sở Mặc ngẫm nghĩ, không nói gì về việc này nữa, chỉ nhìn Trương Song Song, nói:

- Ra tay đi.
Bình Luận (0)
Comment