Thí Thiên Đao

Chương 1350

Người có cảnh giới hơi kém một chút nếu chìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng có thể bị hóa đạo, trực tiếp bị hủy diệt. Ánh mắt quá đáng sợ. Từ một Đại la kim tiên xông thẳng đến Đế Chủ tầng thứ bảy. Từ trước đến nay chỉ có trong truyền thuyết. Mấy vạn năm qua chưa bao giờ có chuyện như thế này.

Đến Đế Chủ tầng bảy đã có thể trở thành đại lão cao thủ đỉnh cấp ở Thiên giới rồi. Nhiều đại nhân trẻ tuổi so với Tiểu Điệp chỉ sợ cũng phải xấu hổ, không có mặt mũi tự xưng mình là tuyệt thế thiên kiêu.

Tiểu Điệp hít sâu một hơi, cảm giác được sự biến hóa kỳ lạ của vạn vật.

Được hình bóng của mười ba vị Chí Tôn công nhận, lại còn giảngchân kinh đã mang đến cho nàng một cơ duyên rất lớn. Tuy không biết những tu sĩ khác thế nào nhưng Tiểu Điệp hoàn toàn không dám tưởng mình sẽ bội thu như vậy.

Ầm! Lúc này, khí tức trên người Ma Quân đã đạt đến Chân tiên đỉnh cao.

Thiên kiếp cuồn cuộn điên cuồng bổ vào trên người Ma Quân. Toàn bộ sát khí khủng bố của thiên kiếp cũng bị Ma Quân dùng tâm pháp chuyển hóa tiêu hao hết, tinh khí sót lại trở thành nguồn lực giúp tu vi của Ma Quân tăng lên nhanh chóng. Đây đúng là một buổi thịnh yến dành riêng cho Ma Quân và Tiểu Điệp. Đến đại nhân trẻ tuổi lên thiên lộ cũng không dám mơ mình sẽ có cơ duyên như thế.

Đồng hạc đứng tránh cách mấy trăm vạn dặm, nghẹn họng trân trối, vừa nhìn vừa nói:

- Có thể trở thành sư phụ của Sở Mặc quả nhiên không phải người bình thường. Vận khí này đủ để hù chết người khác mà. Ha ha, từ Đại la kim tiên trực tiếp tấn phong lên Đế Chủ, nói thì đơn giản nhưng mấy ai làm được chứ. Mà có cũng là mấy người từ nhỏ đã nổi danh thiên tài. Đâu có giống như hai người này, tuổi cũng không nhỏ, nhưng không ngờ sau khi phi thăng Thiên giới mới bộc lộ tài năng. Hạc gia vẫn chưathấy ai như thế nha…

Đồng hạc nói, nhìn về phía Ma Quân. Nó biết sư phụ của Sở Mặc cũng sẽ dễ dàng tăng lên Đế Chủ.

- Hạc gia phải nhanh nói cho chủ nhân biết mới được. Nếu chủ nhân thật sự thích người kia thì phải mau động thủ nếu không sẽ bị người ta đoạt mất.

Đồng hạc lẩm bẩm, sau đó vung cánh, biến mất giữa hư không.

Theo nó, hai người tấn thăng lên Đế Chủ thì không cần nó bảo hộ nữa. Thực tế cũng đúng là như vậy. Nhưng đồng hạc không ngờ, nó đãbỏ lớn một trường hợp kinh người.

Tiểu Điệp đã tấn phong xong, vui mừng nhìn tu vi của Ma Quân đang điên cuồng tăng lên. Nàng không nghĩ tới Ma Quân còn chẳng bế quan mà lại có thể xung kích.

Ầm ầm!

Bầu trờ gió nổi mây phun, uốn lượn tạo thành hình của một cự thú đáng sợ. Khí thế hùng hổ bao phủ khắp trời.

Bên trong kiếp vân, vô số đạo lôi điện màu tím đang tung hoànhvùng vẫy, không ngừng xoay vòng, vẫn chưa đánh xuống.

Khí tức trên người Ma Quân đã lên tới Chân tiên cấp cao nhất. Tinh khí trong vùng như thành một cơn lốc xoáy khổng lồ bay vào trong người Ma Quân.

Các tu sĩ đứng xa lặng ngắt như tờ, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trước mắt bọn họ đang có hai Đế Chủ mới xuất hiện. Lúc trước nữ tử áo đỏ độ kiếp đã khiến bọn họ chấn động lắm rồi nhưng có vẻ mọi việc còn chưa chấm dứt. Sự xuất hiện hình bóng của mười ba vị Chí Tôn đã khiến bọn họ triệt để khiếp sợ. Còn chuyện nữ tử áo đỏ đã ở Đế Chủ cấp mấy, bọn họ không thể biết được.

Nhưng bọn họ cảm giác, cảnh giới của nàng nhất định không thể chỉ là Đế Chủ tầng một hay tầng hai, ít nhất phải tầng ba, bốn hoặc cao hơn nữa. Cụ thể ở trình độ nào thì họ đành chịu.

Giờ phút này, bọn họ đang cố gắng bình tĩnh nhìn về phía nam tử áo đen. Thấy nam tử áo đen bắt đầu bộc phát khí thế của Đế Chủ nhưng trên trời lại không nảy sinh dị tượng. Bọn họ đều nghĩ, phải chăng ông trời không đồng ý hay công nhận nam tử này nên khi y tấn thăng lên Đế Chủ mới chẳng có hiện tượng gì.

Tuy bọn họ chưa từng tấn thăng lên Đế Chủ nhưng không có nghĩa là họ không biết gì.

Gần như khi tất cả các tu sĩ Chân tiên khi bước vào cảnh giới Đế Chủ, trời sẽ nảy sinh dị tượng. Dị tượng xuất hiện thể hiện tu sĩ được coi trọng. Dị tượng càng nhiều, mức độ coi trọng càng cao.

Có thể hiểu đại khái đây là một cách kiểm chứng thể hiện việc ngươi có được mọi người, trời đất công nhận hay không? Nói cách khác, dị tượng đồng nghĩa với mức độ công nhận đối với một sinh linh hùng mạnh. Như một kiểu quy luật vậy.

Tiểu Điệp hơi thất vọng, âm thầm nghĩ: hay tại năm đó phu quân giết chóc quá nhiều nên khi tăng lên Đế Chủ mới không được thiên địa công nhận. Nên làm thế nào đây?

Trên bầu trời vẫn chỉ có thiên kiếp, không có bất kỳ dị tượng nào. Khí tức trên người Ma Quân đã sắp tăng lên Đế Chủ.

Thiên kiếp càng ngày càng lớn, thiên lôi cũng bắt đầu ngưng kết. Không ít tu sĩ vây xem thở dài:

- Đúng là… kỳ tích không dễ xuất hiện.

- Nếu dễ có thế thì cũng không gọi là kỳ tích rồi.

Có người nói.

- Nhưng người này chuẩn bị tấn thăng Đế Chủ mà lại chẳng có tí dị tượng nào. Như vậy chẳng phải thiên địa không công nhận ư? Lát nữa độ kiếp…

Có kẻ vui sướng khi người gặp họa.

Hai người kia đã khiến bọn họ bị rung động quá lớn. chỉ trong mộtngày ngắn ngủi đã cải biến gần như toàn bộ nhận thức của họ về giới tu hành. Nên nếu Ma Quân độ kiếp thất bại, chắc chắn có nhiều kẻ cười thầm.

Đúng lúc này, trong đám người có kẻ không nhịn được hô lên:

- Mọi người xem kìa!

Đám tu sĩ ở nơi xa vẫn nhìn về chỗ người áo đen kia. Trên bầu trời đầy mây, một hình bóng hiện ra, sáng loáng rực rỡ, đỉnh thiên lập địa, không giống với hình bóng của Chí Tôn và giống hình thể của Chí Tôn.

Hình thể kia cực kỳ khổng lồ, đứng sừng sững giữa trời, quanh người được bao phủ bởi hào quang rực rỡ, khí tức hùng mạnh, đè ép khiến các tu sĩ đứng xem phía xa cũng cảm thấy đứng không vững.

Một đám nhũn hết cả người, gần như quỳ xuống.

- Cái này là…Có người quỳ sụp xuống, nhìn hình thể phía xa hét lên:

- Cái này vượt qua cả Chí Tôn hay sao ý nhỉ?

- Không, đây vẫn là Chí Tôn nhưng là hình thể (pháp tướng) của Chí Tôn mà thôi. Không ngờ người áo đen kia tấn phong lại oanh động như vậy. Đúng là không thể tin nổi.

Phương xa có lão tu sĩ cũng đang quỳ xuống, thì thào:

- Từ xưa đến nay, hình như… chỉ có… cái vị cuối cùng thành Chí Tôn… mới nhận được sự công nhận như vậy.

Vị lão tu sĩ này nói không che giấu nên mọi người đều nghe được lời ông, nghe xong sợ ngây người. Trong đầu tất cả chỉ có một ý nghĩ: chỉcó vị Chí Tôn cuối cùng mới nhận được sự công nhận như vậy…

Cả đám đã triệt để chết lặng rồi. Giờ phút này, đại nhân trẻ tuổi hay nữ tử áo đỏ kia đều trở thành mây bay hết.
Bình Luận (0)
Comment