Thí Thiên Đao

Chương 1423

Nam nhân cười nói:

- Yên nhi, chuyện thành công chúng ta sẽ là Đế Chủ bậc cao, đến lúc đó chúng ta trở lại Thiên giới, còn có ai dám đối phó với chúng ta? Ngươi yên tâm đi, Lưu Vân đời này không có cơ hội rời khỏi Thiên Lộ rồi! La Quật đại nhân sẽ hoàn toàn phong ấn nàng! Đây là chuyện La Quật đại nhân đã đáp ứng ta! Chuyện này thần không biết quỷ không hay, ai nghĩ tới chúng ta? Ngay cả thiên kiêu đại nhân trẻ tuổi cũng phải ngã xuống thiên lộ. Lưu Vân thì sao? “Sở Mặc nghe mà rét lạnh, hai người kia... lại có liên quan tới Lưu Vân? Lưu Vân làm sao vậy?

Sở Mặc bất động thanh sắc, tiếp tục nghe hai người đối thoại, nhưng trong trong mắt đã lộ vẻ lạnh lẽo.

Phản bội, bán đứng, tham lam, ích kỷ... bất kể người thường hay đại nhân vật đều gặp chuyện như vậy. Nhưng Sở Mặc vẫn không hy vọng loại chuyện này phát sinh trên người thân mình. Huống chi, Lưu Vân với hắn lại có ý nghĩa hoàn toàn khác.

“Quách Văn Xương, ta không nghĩ ra, ngươi yêu Lưu Vân sao lại làm ra chuyện này? “

Giọng nữ vang lên.

“Có gì không nghĩ ra? Chúng ta cùng nhau lớn lên, cảm tình chân thành tha thiết, giao tình thâm hậu, tình cảm của ta chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra, nhưng nàngta lại nói ngay trước mặt ta ả thích Sở Mặc! Ha ha, Yên nhi, còn có thể ác hơn không? Đó chính là đâm dao vào tim ta. “

Giọng Quách Văn Xương đầy mùi tâm thần.

Nữ tử thở dài một tiếng:

- Cũng đúng, Lưu Vân thật quá phận. Tuy nhiên tình cảm vốn không thể cưỡng cầu. Không phải ngươi đã liên hệ đệ đệ của ngươi đi ngăn cản sư phụ và sư nương Sở Mặc sao? Sao họ vẫn thành công bước chân vào cảnh giới Đế Chủ? Nghe nói lúc ấy còn gây ra động tĩnh rất lớn? “

“Quách Văn Thịnh là đồ rác rưởi! Hắn luôn cho mình có thực lực sánh với đại nhân trẻ tuổi. Nhưng trên thực tế, hắn kém xa vạn dặm! Ngay cả chuyện đó cũng không làm được, rác rưởi! “

Quách Văn Xương âm u nói:

- Tuy nhiên không vội, chờ chúng ta ra ngoài sẽ thành Đế Chủ bậc cao, sẽ có cơ hội giết sư phụ và sư nương của Sở Mặc! “

“Ngươi hận Sở Mặc vậy sao? “

Nữ tử thở dài:

- Ngay cả khi hai ngươi chưa từng gặp nhau? “

“Ta đương nhiên hận hắn, không có hắn... Lưu Vân đâu tới mức không để ý tới ta? “

Quách Văn Xương lạnh lùng nói.

Nữ tử ai oán:

- Nói cho cùng, trong lòng ngươi vẫn nghĩ tới Lưu Vân... “”Yên nhi, ngươi cũng đừng ghen tị, Lưu Vân xem như đã phế, ta cũng không thể ở bên nàng ta. Mọi việc coi như ký ức đẹp. Nên dù hiện tại nói cho ngươi biết, ta không còn cảm giác với Lưu Vân thì ngươi cũng không tin. “

“Vậy cũng đúng, dù sao chúng ta cùng nhau lớn lên, có ai không biết ai? “

Nữ tử nói.

“Cho nên Yên nhi, ngươi yên tâm đi, về sau ta nhất định đối tốt với ngươi. “

Quách Văn Xương nói.

“Đáng tiếc bọn họ đều chết, bị hai người chúng ta hại chết, thế có tính là tay đầy máu tanh? “

Nữ tử bỗng nhiên run rẩy nói:

- Ta luôn mơ họ đầy tìm ta, ta... Ta sợ. “”Đây không phải lỗi của ngươi, đều là chuyện của ta, từ đầu đến cuối không liên quan tới ngươi! Ngươi không hề bán đứng Lưu Vân, cũng không phản bội bằng hữu. Ngươi quá yêu ta, bị ta cứng rắn kéo vào. Cho nên, ngươi không cần tự trách. “

Quách Văn Xương lạnh băng nói:

- Giết bọn chúng là thủ hạ của La Quật đại nhân, ai bao chúng phải bảo vệ Lưu Vân? Ha ha... Thật sự buồn cười, mấy kẻ chưa tới cảnh giới Chân Tiên muốn đánh Đế Chủ đại lão. Bọn họ muốn lấy lòng Lưu Vân lại không ngờ như vậy là chôn vùi tính mạng của bản thân. Là tự làm tự chịu. “

Sở Mặc đứng ngoài, nghe thế cũng phát run.

Quách Văn Xương, hắn biết.

Quả thực là vô sỉ đến cực điểm! Có thể nói một chuyện vô sỉ thành đường hoàng, hiên ngang lẫm liệt như thế, đúng là không có ai.

Trong lòng của Sở Mặc phẫn nộ đến tận cùng, nếu không phải sợ rút dây động rừng, mất đi cách cứu viện Lưu Vân, hắn thật muốn đi vào dùng từng đao róc xương lóc thịt tên súc sinh này!

Lúc đó, giọng nữ truyền đến:

- Ngươi nói Lưu Vân hiện giờ thế nào? “

“Ha hả, yên tâm đi, nàng ta sẽ không chết, ít nhất, trước khi bắt được Sở Mặc sẽ không có việc gì. Tối đa cũng chỉ bị phong ấn tu vi mà thôi. “

Quách Văn Xương nói. Từ Yên nhìn nét mặt của Quách Văn Xương, trong lòng phát lạnh. Nàng đến giờ vẫn chưa tin thiếu niên như ánh mặt trời chính trực, đơn thuần thiện lương Quách Văn Xương lại biến thành ác ma! Hắn giữ mạng mình vì mình thương hắn hay vì sao, Từ Yên cũng khó có thể phán đoán. Nàng không muốn chết, nàng muốn cứu Lưu Vân ra!

Dù Lưu Vân hận nàng, mắng nàng đánh nàng thậm chí giết nàng, nàng cũng sẽ không nhíu mày.

So với sự yêu thích dành cho Quách Văn Xương, nàng thấy tình cảm tỷ muội với Lưu Vân vẫn nặng hơn!

Chớ nói Quách Văn Xương giờ đã biến thành một ác ma, đã không còn là nam nhân nàng thích. Khi Quách Văn Xương bán rẻ Lưu Vân, hại chết đám bằng hữu thìtrái tim nàng đã hoàn toàn chết rồi.

Sau khi Quách Văn Xương nói có chút tiếc nuối không có thể hại chết sư phụ sư nương của Sở Mặc thì không còn cơ hội hồi sinh.

Người này không phải Ma tộc, nhưng còn đáng sợ hơn Ma tộc!

Lúc này, Quách Văn Xương nhìn Từ Yên, ánh mắt nóng bỏng lên:

- Yên nhi... Ta... Ta muốn ngươi!”

Mặt Từ Yên đỏ ửng, hạ giọng nói:

- Ta, ta cũng muốn cho ngươi, nhưng giờ rất khó có tâm tư... Ta, ta vẫn nhớ tới bọn họ, nhớ tới ngày chúng ta bên nhau. “Quách Văn Xương nói:

- Đừng nghĩ nữa, về sau cuộc sống của chúng ta sẽ tốt đẹp hơn! Ngẫm lại xem, hai chúng ta sẽ thành Đế Chủ bậc cao, trở lại Thiên giới chúng ta thành thân. Nói không chừng Linh Đan Đường còn đưa một phần đại lễ đâu! Ha ha ha ha ha! Sau đó chúng ta sinh con, thành lập một gia tộc khổng lồ. Đến lúc đó, ta chính là gia tộc lão tổ, ngươi là gia tộc lão mẫu! Chúng ta cùng đi lên! Yên nhi... giờ ta muốn ngươi! ta không kìm lòng nổi... “

“Văn Xương, chẳng lẽ ngươi đã quên nhiệm vụ sao? giờ không phải lúc... “

Từ Yên ôn nhu nói:

- Chỉ cần trở lại Thiên giới, ta sẽ cho ngươi hết, được không? “

Nói đến nhiệm vụ, Quách Văn Xương rốt cục tỉnh táo lại, hắn bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, nói:

- Yên nhi, ngươi còn nhớ mấy người trong tửu quán không? Ta cảm thấy bọn họ có điểm gì đó là lạ. “

Sở Mặc nghe thế cũng không bất ngờ.

Cho dù họ học được phương ngôn và vẻ mặt cử chỉ dân bản địa, nhưng vẫn có những tồn tại của tu sĩ Thiên giới. Làm “Đồng loại” đương nhiên sẽ có cảm ứng.

Lúc này, Từ Yên nói:

- Không có? Đó không phải là thổ dân tu sĩ sao? “
Bình Luận (0)
Comment