Thí Thiên Đao

Chương 144

Đây cũng là một loại thực lực!

Sở Mặc nhìn Hạ Kinh đang cung kính đứng ở phía bên đó một cái, hắn có chút chán nản nói:

- Ông còn đứng ở đó làm gì nữa thế? Mau đi ra ngoài mà chuẩn bị đi thôi. Ở đây không còn việc gì của ông nữa rồi, ra ngoài và đừng quên đóng cửa lại cho ta.- Còn Bức thư mà Sở thiếu gia gửi về nhà thì sao?

Hạ Kinh cẩn thận nhắc nhở.

Sở Mặc vỗ trán một cái rồi nhe răng ra cười với Hạ Kinh và nói:

- Suýt chút nữa thì quên mất, đa tạ đã nhắc nhở ta!

Hai tiếng đa tạ thôi mà suýt chút nữa khiến cho Hạ Kinh bật khóc, trong lòng đột nhiên giấy lên một cảm xúc: Tên thiếu niên này kỳ thực không ác đến như vậy.

Sở Mặc nói đoạn rồi bắt đầu hý hoái viết một bức thư, ngẫm nghĩ một lcus rồi lại viết một bức thư nữa:

- Bức thư này phiền ông gửi cho Hứa Phù Phù, còn nữa sự việc của Trương Sùng công tử bên phía Thanh Châu Mục các ngươi đừng có nhúng tay vào nữa, tên Trương Sùng này ta cần y.

Hạ Kinh hơi ngây người một lát rồi sau đó cười khổ sở nói:

- Chuyện này ta vốn dĩ có cách để giải quyết cho êm thếm, nhưng nếu Sở Mặc thiếu gia muốn có tên đó thì đành mặc cho ngươi giải quyết, bổn Vương bảo đảm sẽ không can thiệp nữa.

- Ông thực sự đã suy nghĩ thoáng ra rồi sao?

Sở Mặc nhìn Hạ Kinh với một chút kinh ngạc.Vì Sở Mặc rõ ràng là muốn chơi xấu Trương Sùng rồi, nếu Hạ Kinh không can thiệp thì Thanh Châu Mục Trương Sùng sau này chắc chắn sẽ hận y lắm. Mối quan hệ của hai người bọn chúng chắc chắn sẽ bị rạn nứt, Sở Mặc không tin Hạ Kinh lại không nghĩ tới điều này.

Hạ Kinh khẽ thở dài một tiếng rồi nói:

- Nếu chữa trị khỏi được căn bện này thì từ nay trở về sau bổn Vương có phản làm một Vương gia vô sự ưu lo thì cũng có sao đâu?

- Bao năm nay, bổn Vương cũng đã cảm thấy mệt mỏi rồi.

Hạ Kinh lại thở dài một tiếng nữa, ánh mắt y lộ rõ sự mệt mỏi.- Nói ra... Sở thiếu gia có thể không tin, nhưng ta cảm thấy vẫn cần phải thanh minh cho bản thân mình một chuyện. Bổn Vương chẳng ngại ngần gánh tội cho kẻ khác, nhưng cũng cần phải xem xét bản thân mình phải gánh tội cho kẻ nào.

Hạ Kinh nhìn Sở Mặc một cái, rồi điềm tĩnh nói:

- Kẻ muốn bắn cung kết liễu Trương Thanh Ngọc quả đúng là cung thủ trong Thân Vương phủ của ta, hơn nữa còn là người mà ta từng vô cùng coi trọng. Nhưng kẻ đó không phải do bổn Vương phái đi!

- Không phải do ông phái đi sao?

Sở Mặc chau mày nhìn Hạ Kinh. Tuy nói rằng lão tặc này không có chuyện xấu nào là không làm, nhưng xét cho cùng cũng là người dámlàm dám nhận. Nếu không thì sao nhân gian lại nhận xét ý là vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì? Có lẽ y sẽ không lừa gạt ta đâu.

Đặc biệt là vào trong thời khắc như lúc này, Hạ Kinh lại càng không có lý do gì để lừa gạt Sở Mặc, và hơn nữa y cũng không có cái lá gan để làm việc đó.

- Không phải là Hạ Kiệt chứ?

Sở Mặc khẽ nhíu mắt nhìn Hạ Kinh.

- Y không có quyền lực để làm việc đó.

Ánh nhìn của Hạ Kinh trũng xuống, y điềm tĩnh nói:

- Cung thủ đó có địa vị không hề thấp kém trong Thân Vương phủ, Hạ Kiệt hoàn toàn không có đủ tư cách để sai khiến được y.

- Vậy bức thư đó? Đám sát thủ đó thì sao?

Sở Mặc nhìn Hạ Kinh.

- Những thứ đó là do ta làm.

Hạ Kinh thản nhiên nói:

- Nhưng chuyện hại chết con trai cưng của tâm phủ sủng thần thì bổn Vương ta tuyệt nhiên không làm được.

- Nói vậy... thì đối phương đã lừa gạt cả ông rồi sao?Sở Mặc đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút lạnh đến rợn người.

Hạ Kinh nhìn Sở Mặc một cái đầy thâm ý:

- Bổn Vương không được người khác coi trọng, bọn chúng là muốn nhằm vào ta! Ngươi là vô duyên vô cớ bị liên lụy vào chuyện này.

- Bọn chúng?

Sở Mặc dùng tay trỏ lên trời, Hạ Kinh bèn gật gật đầu.

Sở Mặc trầm ngâm một hồi thật lâu rồi nói:

- Những chuyện đó chẳng có liên quan gì tới ta hết, chỉ cần lần sau đừng có đổ tội lên đầu ta là được.

Hạ Kinh trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Khó nói lắm.

- Vậy thì cứ để cho bọn chúng làm tới đi.

Sở Mặc ra vẻ bất cần nói, trong lòng lại đề phòng cảnh giác, cảm giác như bản thân mình đã sơ sẩy bất cẩn mà bị dính vào một cơn lốc xoáy rồi.Hạ Kinh ngay sau đó bèn cầm hai bức thư mà rời đi, Sở Mặc lặng lẽ ngồi ở đó mà suy tư.

- Hoàng thất...

Trong ánh mắt của Sở Mặc thoáng vút qua một tia nhìn lạnh giá.

Sở Mặc chưa từng bao giờ nghĩ rằng bản thân mình có một ngày sẽ vô tình bị cuốn vào những cuộc tranh đấu của Hoàng thất.

Tuy chưa từng nghĩ tới nhưng không đồng nghĩa rằng Sở Mặc không biết chút gì về những chuyện đó!Tuy đương kim Hoàng thượng anh minh thần võ nhưng tuổi đã ngoài lục tuần. Ngôi vị Thái tử cách đây hai mươi năm đã sớm được lập vị, đó chính là Đại Hoàng tử Hạ Anh.

Hoàng thượng có mấy chục Hoàng tử, nhưng Hoàng tử do chính thất Hoàng hậu sinh ra thì chỉ có ba người mà thôi.

Đó lần lượt là Đại Hoàng tử, Thái tử Hạ Anh, Nhị Hoàng tử Hạ Hùng và Tam Hoàng tử Hạ Hào.

Thái tử Hạ Anh nay đã hơn bốn mươi tuổi, chấp chính Đông Cung đã nhiều năm, tính tình điềm đạm, tinh minh phóng khoáng, hành sự hàohiệp trượng nghĩa. Ít nhất là những năm gần đây, bất luận là trong triều đình hay trong nhân gian đều nhận xét như vậy về vị Thái tử này. Mọi người đều cho rằng Hạ Anh tương lại nhất định sẽ trở thành một minh quân không thua kém gì phụ Vương của gã.

Quan hệ giữa Hạ Anh và Thân Vương không được coi là quá tốt nhưng cũng chẳng đến nỗi quá tệ.

Tuy hai người bọn họ là mối quan hệ thúc cháu, nhưng một người là Thái tử, một người là Hoàng thúc, vì thế giữa hai người đó không thể quá thân mật gần gũi, đạo lý này kỳ thực tất cả mọi người đều hiểu.Nhưng mối quan hệ giữa Thân Vương Hạ Kinh và hai vị Nhị Hoàng tử Hạ Hùng và Tam Hoàng tử Hạ Hào thì lại chẳng ra sao hết.

Đặc biệt là Tam Hoàng tử Hạ Hào, năm nay hơn ba mươi tuổi, đang trong thời kỳ đỉnh cao của tinh lực. Hạ Hào từ nhỏ đã tu luyện trong môn phái, hai mươi tuổi xuống núi, sau khi về Đại Hạ thì luôn dốc sức phục vụ trong quân đội.

Hiện giờ thực lực của y đã đạt đến hoàng cấp tứ tầng, đang trong thời kỳ Luyện Cốt, đã trở thành một vị tướng quân.

Tính cách Hạ Hào dũng mãnh, luôn khinh thường bị thúc thúc thamquyền này của mình. Y cho rằng sự tồn tại của Hạ Kinh sớm muộn gì cũng sẽ đe dọa tới sự kế thừa ngai vị Hoàng đế của Hoàng huynh mình.
Bình Luận (0)
Comment