Thí Thiên Đao

Chương 1526

Sở Mặc khoát tay:

- Không cần thiết. Chuyện này cũng không hẳn là chuyện xấu. Đám người kia cứ núp trong bóng tối mãi cũng khiến ta bất an. Cũng tiện cho bọn chúng có cơ hội xuất đầu lộ diện. Ta còn ngại bọn chúng tớiít đó.

- Ngươi đúng là…

Thủy Y Y bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ: tại sao ngươi lại tốt như thế? Lại khéo hiểu lòng người như thế chứ? Cái gì cũng không nói. Không muốn làm khó Thủy gia, không muốn làm khó ta. Nhưng ngươi lại không thương ta, ngươi lại còn cho ta nhiều thứ như vậy, đúng là đồ đáng ghét.

Thủy Y Y dặn dò Sở Mặc mấy câu liền cáo từ rời đi. Dù Sở Mặc nói hắn không sao nhưng Thủy Y Y thấy hắn đang cố chống chọi. Quả nhiên, Thủy Y Y vừa đi, Sở Mặc liền lập tức vận công khôi phục thương thế. Đích xác trận chiến vừa rồi hắn không bị thương nặng nhưng vấn đề là thương thế lúc trước của hắn đã khỏi hẳn đâu.

Bị Chí Tôn đánh bị thương không phải là chuyện đùa. Nếu không nhờ Phiêu Linh Nữ Đế, hắn đã sớm ngã xuống rồi. Đối với tất cả các tu sĩ, năng lực của Chí Tôn là một cơn ác mộng.

Sáng hôm sau, Thủy Y Y tới thăm Sở Mặc từ sớm. Thấy Sở Mặc tỉnh lại, Thủy Y Y hỏi:

- Thế nào rồi?

- Ngươi yên tâm.

Thủy Y Y liếc Sở Mặc hỏi:

- Chúng ta cũng được coi là bằng hữu nhỉ?

- Đương nhiên.

Sở Mặc đáp.

- Vậy ngươi nói đi.

Thủy Y Y hỏi lại, đôi mắt sáng ngời nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc bị nhìn đến chột dạ, cười khổ nói:

- Cũng không có gì.

- Rốt cuộc là thế nào?

Thủy Y Y hỏi lại lần thứ ba, nàng mím chặt môi, vẻ mặt quật cường.

- Lúc trước ta phá tổ địa Tần gia bị thương khá nặng. Vì chẳng những hủy diệt La Thiên Phá Diệt pháp trận, ta còn muốn giết sạch đám ngời ở tổ địa kia. Sở Mặc trầm giọng nói.

- Ngươi làm rất tốt. Đám người kia đáng chết. Nếu bọn chúng không chết, sẽ có cả tỷ sinh linh vì chúng mà phải chết thảm.

Thủy Y Y nói.

- Lão tổ của Tần gia, Tần Thương còn chưa hoàn toàn sống lại nhưng đã có thể thể hiện uy lực tương đối đáng sợ. Khí tức của Chí Tôn đủ để khiến người ta tuyệt vọng.

Sở Mặc than nhẹ.

- Nếu không phải nhờ La Thiên Phá Diệt pháp trận kiềm chế lão chắc ta đã chết rồi. Thủy Y Y nháy mắt, cố gắng nén nước mắt, sau đó nói:

- Ngươi quá lỗ mãng. Sao có thể làm chuyện này một mình cơ chứ?

- Lúc đó nếu ta không làm, e không có cơ hội nữa.

Sở Mặc cười khổ.

Thủy Y Y im lặng. Nếu để lão tổ Chí Tôn của Tần gia sống lại thì ai có thể phá vỡ pháp trận kia cơ chứ. Chỉ cần lão ta dùng một suy nghĩ cũng đủ bóp chết một đám Đế Chủ rồi.

Sau khi phân tích xong, Thủy Y Y vẫn rất đau lòng Sở Mặc, nhưngnàng không muốn thể hiện cảm xúc của mình, nhẹ giọng nói:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó ta chạy luôn nha…

Sở Mặc nói rất đương nhiên. Thủy Y Y cười khúc khích.

Sở Mặc nói:

- Không chạy chẳng lẽ chờ chết sao? Ngươi không biết Tần Thương phản ứng nhanh thế nào đâu? Sau đó ta lại lừa lão một chút, khiến lão phải mất rất lâu mới tìm được ta.

- Ngươi bị lão tóm? Thủy Y Y lập tức khẩn trương, sau đó lại trầm tĩnh. Sở Mặc có thể hoàn hảo không tổn hao gì ở trước mặt nàng như bây giờ chứng tỏ hắn đã thoát được một kiếp kia.

- Ừ. Lão ra tay rất nhanh gọn, muốn diệt trừ ta. Vết thương của ta chủ yếu do lão gây ra. Tuy nhiên, trong lúc nguy cấp, Phiêu Linh Nữ Đế đã hiện thân, cứu ta một mạng.

- Phiêu Linh Nữ Đế ư?

Thủy Y Y khiếp sợ, khó tin nhìn Sở Mặc hỏi lại:

- Người còn sống à?

- Có thể là pháp thân thôi.

Sở Mặc kể lại qua một chút. Hắn cũng không dễ để lộ quá nhiều chuyện liên quan đến Chí Tôn.

- Dù là pháp thân cũng quá kinh khủng.

Thủy Y Y ca thán, nhìn Sở Mặc hỏi:

- Vậy cuối cùng thế nào?

- Phiêu Linh Nữ Đế không hổ là tu sĩ hùng mạnh nhất từ thời thượng cổ. Ngài ấy treo lão cẩu kia lên đánh ý chứ. Nếu bản tôn đến, phỏng chừng Tần Thương chẳng chịu được một trăm hiệp đâu. Thủy Y Y rung động nhìn Sở Mặc, không biết nên nói gì. Sau một lúc mới lẩm bẩm hỏi:

- Vậy chuyện sau đó thì sao?

- Lúc bọn họ bắt đầu đánh nhau thì ta chạy…

Sở Mặc thành thật trả lời.

- …

Khóe miệng Thủy Y Y co quắp, không biết nói gì, lại gật đầu một chút mới tiếp lời:

- Ừm, không chạy thì còn chờ gì nữa. Dù pháp thân của Nữ Đế có cường đại thì không có bản tôn cũng không chống đỡ được lâu. Sở Mặc gật đầu.

- Đúng thế.

- Thế vì sao ngươi lại muốn tới Thủy gia?

Thủy Y Y nhẹ giọng hỏi, lại lắc đầu:

- Không, ta không phải có ý đó. Ta nghĩ có phải ngươi muốn đến tất cả gia tộc có liên quan đến Sở thị nhất mạch, vừa để trấn an, vừa để khiến kẻ thù kinh sợ phải không?

Sở Mặc nhìn Thủy Y Y, hơi bất đắc dĩ nói:

- Ngươi thông minh vừa rồi thôi không chẳng ai dám lấy.

- Ngươi sợ sao?

Thủy Y Y như bị ma xui quỷ khiến phản kích. Nói xong nàng mới cúi đầu đỏ mặt.

Sở Mặc nhẹ nhàng thở dài, nói sang chuyện khác:

- Ngươi nói đúng, ta muốn đến tất cả các gia tộc liên quan đến Sở thị nhất mạch một lần. Mục đích ngươi cũng biết rồi đó.

- Có gia tộc thân cận hơn bọn ta mà.

Thủy Y Y hạ giọng.

- Ngươi tự biết. Sở Mặc nói.

- Ta hiểu.

Thủy Y Y gật đầu, sau đó cười ngọt ngào.

- Ta mang đến chút đồ ăn, sau đó muốn dẫn ngươi đến chỗ bọn vãn bối. Bọn họ rất sùng bái người, ngươi tùy tiện chỉ điểm bọn họ cái gì cũng được.

- Được.

Sở Mặc cười.

Đồ ăn này là do Thủy Y Y dậy rất sớm để chuẩn bị, tự tay làm. Nàngkhông nói, Sở Mặc cũng không hỏi, ăn luôn. Thủy Y Y vui vẻ.

Sau đó, Sở Mặc theo Thủy Y Y đến quảng trường của Thủy gia. Lúc này, các gia tộc và môn phái khác gần như đã đi hết. Mở mang kiến thức một chút là tốt, nhưng ở lì chỗ người ta không đi thì quá ngượng ngùng rồi.

Trên quảng trường có rất nhiều con cháu trẻ tuổi của Thủy gia. Thấy Sở Mặc, cả đám liền kích động. Nhiều thiếu nữ hâm mộ nhìn Thủy Y Y đứng bên cạnh Sở Mặc.

Thủy Y Y thản nhiên nói:

- Các ngươi rất hiếu kỳ về Sở công tử phải không? Hôm nay ta mời hắn đến đây giảng cho các ngươi một chút.

Nói xong, nàng lui về phía sau một bước.

Quảng trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Sau đó, vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn về phái Sở Mặc. Bọn họ muốn nghe Sở Mặc kể lại những chuyện hắn đã trải qua.

Hắn là một huyền thoại. Từ một thiếu niên đến từ Nhân giới hoang vu, một đường phi thăng lên Linh giới, Tiên giới rồi đến Thiên giới. Hiện giờ, lại trở thành một ngôi sao sáng nổi bất ở Thiên giới. Mà từng ấy việc lại diễn ra chỉ trong mấy năm, còn chẳng bằng thời gian bế quan của một Đại la kim tiên nữa. Vì sao mà hắn lại làm được như vậy chứ? Không biết hắn đã trải qua những gì đây?
Bình Luận (0)
Comment