Thí Thiên Đao

Chương 1529

Màu máu đỏ tươi, thân thể tan rã nhìn mà ghê người. Toàn trường nhất thời tĩnh mịch. Cả đám sợ hãi.

Đây là người gì thế? Từ lúc nào mà Đông gia có một cao thủ đáng sợ như vậy? Đây tuyệt đối không phải người của Đông gia. Sao một tên Chân tiên như hắn lại có thể đánh chết một tên Đế Chủ chứ?

Người của Long gia nghĩ đến rất nhiều chuyện. Đồng thời, họ cũng thấy mình lạnh toát, nhìn Sở Mặc mà càng thấy sợ. Chỉ có một số ít không có sợ hãi, mà hơi kiêng kỵ, nghi hoặc nhìn Sở Mặc.

Bọn họ chưa bao giờ thấy có người có thể đùng cái giết chết một Đế Chủ bậc hai. Dù có giết được cũng không nhẹ nhàng như Sở Mặc vừa làm. Sở Mặc hầu như chưa nhúc nhích mà đã đánh nổ chết hai tên tu sĩcảnh giới không hề thấp. Rốt cuộc người này là ai đây?

Long gia à. Sở Mặc lạnh lùng, trong lòng có chút nghiền ngẫm. Hắn nhìn đám người trước mắt. Có một tên Đế Chủ bậc chín và một Đế Chủ bậc tám, bốn Đế Chủ bậc sáu, còn lại là Đế Chủ bậc ba, bốn và một ít tu sĩ Chân tiên.

Lúc trước lại còn hai gã Đế Chủ bậc tám. Thực lực tổng hợp không tồi, thậm chí là khá mạnh. Bất cứ một đại tộc nào nếu phải đối đầu với đám người này cũng phải cẩn thận. Đây là một lực lượng có thể gây tổn thương to lớn cho cả một đại tộc. Một đám người thế này lại vọt vào gia tộc nghèo nàn túng thiếu như Đông gia làm cái gì chứ? Hiển nhiên không phải để làm khách rồi.

Sở Mặc tiến vào Thiên giới không phải mới một hai ngày. Đông gia thế nào hắn có thể biết ít nhiều. Nên dù Đông gia không mở miệng, Sở Mặc biết Đông gia có vấn đề. Một đại tộc cổ dù nghèo túng, có ít Đế Chủ cũng không thể có ít lãnh thổ như vậy. Long gia đã chiếm được lãnh thổ của Đông gia.

Đúng là Đông gia đã bị người ta lấn lướt lắm rồi.

Có thể thấy gặp phải tình huống như vậy mà bọn họ vẫn kiên cườngkhông đổi, đủ thấy cốt khí của họ đáng trân trọng.

Long gia đang định làm gì? Ỷ thế hiếp người ư? Người Đông gia có tôn nghiêm và kiêu ngạo, không mở miệng cầu thiếu gia là hắn làm gì nhưng Sở Mặc không thể thờ ơ.

- Các ngươi tự sát đi.

Sở Mặc nhìn đám người, hờ hững nói.

- Ta sẽ nói chuyện với Long gia.

- Tiểu súc sinh, ngươi là cái thá gì?

Một tên Đế Chủ bậc sáu nổi giận:

- Chỉ bằng ngươi cũng dám sai khiến Long gia á! Ta thấy ngươi chán sống rồi. Ngươi muốn gây tai họa cho Đông gia phải không? Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi, lập tức phá trận pháp, diệt sạch Đông gia.

- Ha ha ha, đúng là buồn cười. Đây là chuyện hài nhất mà ta nghe từ khi chào đời đấy.

Một tên Đế Chủ bậc sáu khác nói.

- Tự sát ư? Nhóc à, ta thấy ngươi mới thích hợp với tự sát đó. Ngươi tự sát đi, chúng ta đỡ phí thể lực.

Tên Đế Chủ bậc tám lạnh lùng mở miệng. Tên Đế Chủ bậc chín hờ hững nhìn Sở Mặc nói:

- Lớn lối quá nhỉ! Ngươi vừa lừa giết hai Đế Chủ bậc tám, lại giết thêm hai người của chúng ta. Ngươi nghĩ chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này sao? Có dám báo tên của ngươi hay không?

- Các ngươi còn chưa có tư cách để biết.

Sở Mặc nhìn gã một cái nói.

- Đường đường một Đế Chủ bậc chín, bá chủ một phương lại đến ỷ thế hiếp người, ngươi thấy tốt lắm ư?

- Gì mà ỷ thế hiếp người, ngươi thì biết cái gì?

Tên Đế Chủ bậc chín nói.

- Đông gia là người của Sở thị nhất mạch, vì chống lại Tần gia đã nhập Ma mà bị tổn thất nghiêm trọng. Các ngươi hỏi vậy mà không thấy thẹn sao?

Sở Mặc trầm giọng. Lửa giận trong lòng hắn đã bốc lên nhưng hắn còn muốn nói công đạo cho Đông gia.

- Sở thị nhất mạch à… chỉ là một gia tộc hết thời mà thôi. Chỉ một đám nông dân lại nghĩ có thể khôi phục được vinh quang lúc xưa chắc? Quá buồn cười. Còn ngươi hỏi lương tâm ư, trong giới tu hành này, nếu còn lương tâm thì đã chết từ lâu rồi.

Tên Đế Chủ bậc chín trào phúng. Vì gã cảm giác, trong giọng nói của thanh niên này cũng hơi yếu thế. Xem ra có vẻ không phải đối phương không biết Long gia, vẫn kiêng kỵ một chút.

Điều này khiến gã thấy an tâm hơn. Bên cạnh gã có nhiều người như vậy, nếu đánh thật cũng chẳng sợ thiệt.

- Ta biết rồi.

Sở Mặc nói xong, trực tiếp xuất thủ.

Hắn khẽ vươn tay, hấp lực khổng lồ túm lấy một tên Đế Chủ bậc sáu. Rắc một cái, bẻ gãy cổ, sau đó quẳng thi thể xuống. Động tác của Sở Mặc quá nhanh. Tên Đế Chủ bậc chín kia cũng không ngờ Sở Mặc lại nhanh đến thế, gã muốn ngăn nhưng không kịp.

Cả đám giận dữ nhìn Sở Mặc. Nhưng cũng không ít người lạnh sống lưng.

Một tên tu sĩ Chân tiên lại có thể đánh chết một tên Đế Chủ bậc sáu dứt khoát như thế chứng tỏ một điều.

Hầu như trong nháy mắt, cả đám đều nghĩ đến một người. Vài Đế chủ bậc cao nhìn nhau, đồng thời quyết định.

- Giết!

Tên Đế Chủ bậc chín đánh luôn sát chiêu. Gã đã đoán được thanh niên này là ai. Gã thầm nghĩ dùng thời gian ngắn nhất để giải quyết vấn đề.

Sát chiêu của gã là một Chí Tôn thuật của Long gia, có uy lực lớn, tiêu hao đánh đổi cũng rất lớn. Đòn đánh có thể đánh nát cả một ngôi sao.

Công kích mạnh đến mức trời long đất lở. Vũ trụ gần như sụp xuống, quy luật bị loạn. Tên Đế Chủ bậc tám và những người khác cũng ra đòn hiểm. Tâm tư của những người này không khác tên Đế Chủ bậc chín là bao.

Lúc trước họ khinh Sở Mặc, nhưng sau khi biết thân phận của hắn, sự khinh thường biến thành kiêng kỵ.

Nếu người này đúng là Sở Mặc, rất có thể hôm nay họ sẽ phải táng thân ở đây.

Đây là một pho tượng sát thần chân chính, là người trẻ tuổi cự phách nhất ở Thiên giới hiện giờ. Ầm!

Sở Mặc vung tay ra Chí Tôn thuật, đối kháng với sát chiêu của tên Đế Chủ bậc chín. Không gian bị nghiền ép vặn vẹo.

Sau đó tên Đế Chủ Long gia kia hộc máu, mặt tái nhợt, muốn xoay người bỏ chạy. Gã căn bản không đánh lại. Chiến lực của Sở Mặc khiến gã thấy tuyệt vọng.

Dù gã không phải tên Đế Chủ mạnh nhất nhưng cũng không phải là kẻ yếu nhất. Thế mà đứng trước một tu sĩ Chân tiên như Sở Mặc, ngoài tuyệt vọng ra gã lại chẳng có nổi cảm xúc nào. Sở Mặc không cho gã thời gian, mạnh mẽ rút Thí Thiên chém gã.

Tên Đế Chủ loáng cái đã chạy mười mấy vạn dặm, gần như hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn bị ánh đao của Thí Thiên chém thành hai khúc ngã xuống luôn.

- Trưởng lão đã chết!

- Thật ư!

- Trời đất, tên này là ai? Các tu sĩ Chân tiên của Long gia tuyệt vọng, giọng nói đã nức nở.

- Hắn là Sở Mặc.

Một Đế Chủ bậc sáu mang vẻ mặt tuyệt vọng thì thào.

- Sở Mặc?

- Hắn là Sở Mặc?

Các tu sĩ Long gia vừa mới tuyệt vọng giờ thì hoàn toàn hết hi vọng.
Bình Luận (0)
Comment