Thí Thiên Đao

Chương 1535

Bất quá nghĩ đến người cải biến vận mạng của mình, nó lại lắc lắcđầu, ánh mắt kiên định. Nó nhìn một vòng, không thấy có gì dị thường mới nhanh nhẹn đi vào một hẻm nhỏ.

Tận cùng hẻm nhỏ có một gian phòng trong khá toang hoang. Tên nhóc đi tới cửa, hơi do dự, rồi lại quay lại, đi đến một tửu quán.

Trong tửu quán chỉ có một chưởng quầy đang ngủ gà ngủ gật. Nhìn thấy nó đi vào, chưởng quầy lập tức tươi cười:

- Ôi, Nam Ca đến đấy à. Lại đến lấy rượu phải không?

Tên nhóc gật đầu:

- Đúng vậy. Cho ta hai lượng, à không, nửa cân rượu nhé, thêmhai cân thịt bò chín nữa.

Nói xong lấy ra một ít bạc vụn đặt lên quầy.

Chưởng quầy cười nói:

- Lần trước ngươi vẫn còn tiền thừa đó.

Nó cười hì hì:

- Không sao, đưa thì cũng đưa rồi, ta lại chẳng thiếu tiền.

Chưởng quầy cảm thán:

- Nam Ca, đã nhiều năm rồi, ngươi đâu cần thường xuyên chiếu cố cái lão sâu rượu kia đâu? Ngươi thường xuyên mua rượu cho lão nhưnglão đâu có quan tâm…

- Năm đó ông đã cứu ta.

Tên nhóc nhìn chưởng quầy nói:

- Nên ta sẽ chiếu cố ông cả đời.

- Mệnh ông ta cũng tốt thật đó, lại gặp được người có ân tất báo như ngươi.

Chưởng quầy vừa lấy rượu vừa cảm thán.

- Không phải ông ta mệnh tốt, mà là ta mệnh tốt.

Tên nhóc khẽ mỉm cười, không giải thích nữa, cầm rượu cầm thịtđến cái phòng cũ nát.

Chưởng quầy nhìn mà cảm thán:

- Ai có thể nghĩ đến đứa trẻ mồ côi năm nào lại trở thành thủ lĩnh của toàn bộ thế lực ngầm ở Đệ Cửu thành chứ? Đúng là khiến người ta khó tin. Mà lão quỷ kia cũng thật may, vô ý cứu Nam Ca một lần, giờ lại có chỗ dựa. Ở Đệ Cửu thành này ai còn dám chọc lão nữa. Trong quá khứ lão ta suốt ngày bị đánh mà…

Thanh âm của trường quầy lọt vào tai của Nam Ca. Nàng trào phúng nghĩ: ta không phải cây đại thụ gì. Chính cha mới là đại thụ của ta. Tên nhóc đến trước căn phòng, vừa đẩy cửa vừa gọi:

- Cha có nhà không? Nam Ca đến rồi đây.

Bên trong truyền đến một tiếng ho khan, sau đó có một thanh âm say khướt nói:

- Biến đi, ngươi tới làm gì?

- Hì hì, con gái đến xem ngài mà.

Tên nhóc bị mắng cũng chẳng thấy sao, ngược lại còn vui vẻ tủm tỉm đẩy cái hàng rào, vừa hát vừa nhảy đi vào.

Cha sống chết cũng không chịu chuyển khỏi cái nhà tồi tàn này dùnó đã sớm mua cho cha một căn nhà xa hoa nhất ở Đệ Cửu thành. Aiz, cũng không biết cha nghĩ cái gì. Nó không biết cha đã trải qua chuyện gì mà lại trở nên sa sút như thế?

Nó trực tiếp đẩy cửa đi vào, sau đó nhíu mày, lấy tay bịt mũi. Trong phòng nồng nặc mùi rượu. Nhìn bàn tay mình vẫn còn cầm nửa cân rượu. Nó cười khổ. Ngần này rượu chẳng bõ cho cha uống. Nhưng nàng không muốn để cha uống quá nhiều, không muốn nhìn bộ dáng cha suy sút. Đáng tiếc nó không thể làm gì được.

- Ngươi cút đi! Ai cho ngươi vào.

Thanh âm say khướt lại vang lên. Tên nhóc nói:

- Cha, ta mang rượu thịt cho ngươi này…

- Bỏ rượu thịt đấy, ngươi biến đi!

Thanh âm say khướt lại vang lên, cắt đứt lời nói của con nhóc, giọng điệu khá hống hách.

- Con không đi.

Nó đi vào buồng trong, nhìn người trung niên nằm cong cong vẹo vẹo nằm trên ghế, đau lòng nói:

- Cha… người có thể uống ít một chút được không?

- Liên quan quái gì tới mày, Nam Ca à… ha ha, Nam Ca vang danh Đệ Cửu thành, uy phong biết bao, khí phách biết bao. Thế mà còn đi quản kẻ điên nát rượu như ta làm gì?

Người trung niên liếc xéo Nam Ca một cái, ánh mắt đục ngầu.

- Cha, dù thế nào ngài cũng là cha của ta. Ngài đánh ta mắng ta ta cũng chịu, chỉ cần ngài vui vẻ thôi.

Nam Ca nói xong để rượu và thịt xuống, sau đó đi xuống bếp sắp xếp.

Với thân phận và địa vị hiện tại của Nam Ca, muốn tìm một người đến dọn dẹp quá đơn giản. Chỉ cần nó ra lệnh một tiếng sẽ có mấy trămngười đến xếp hàng làm việc. Nhưng Nam Ca chưa bao giờ muốn làm vậy. Người trung niên này chẳng những là ân nhân cứu mạng mà còn là người cải biến cuộc đời của nàng. Nam Ca thầm nghĩ mình là con sẽ là con gái của ông, coi ông là cha, chiếu cố ông cả đời.

Anh mắt người trung niên nửa mở nửa khép, thấy động tĩnh trong phòng bếp lại không nhịn được thở dài. Ông lấy rượu thịt, bắt đầu vừa ăn vừa uống.

Đến khi con nhóc thu dọn xong đi vào đã không thấy rượu thịt đâu nữa. Nó cũng không thấy bất ngờ, quen rồi, mỗi lần đều thế. Mỗi lúc thế này nàng lại nhớ đến mùa hè ba năm trước đây. Khi đó nó mới chín tuổi, có chút danh tiếng trong giới lưu manh ở Đệ Cửu thành.

Trong chốn vàng thau lẫn lộn ở cổ thành này, con nhóc có danh tiếng không nhỏ tí nào.

Nó không có nhiều bản lĩnh. Từ nhỏ nó đã có sức mạnh lớn. Dù là con gái nhưng nó rất khỏe. Đến người trưởng thành cũng chưa chắc đã chịu nổi một quyền của nó.

Nó là trẻ mồ côi, không biết cha mẹ mình là ai, ăn cơm bách gia mà sống. Vừa mới lớn đã lăn lộn trong đám côn đồ. Nó là nhỏ nhất, nhưng vì nó khỏe, khi đánh nhau người bình thường cũng sẽ ít chú ý đến nó. Nó thường phát huy năng lực tại thời điểm mấu chốt.

Nên khi tám tuổi, nó đã được gọi là Nam Ca. Đến giờ nhiều người cũng không coi nó là con gái nữa. Cứ thế, nó lớn lên. Đến năm chín tuổi, nó gặp một nguy cơ lớn nhất trong cuộc đời.

Khi đó nó đang nhìn chăm chăm vào một thanh niên bất phàm, khoảng ba mươi tuổi, người mặc đồ đẹp đẽ quý giá, vừa thấy chính là kẻ có tiền. Mấu chốt là người này là người lạ, không giống người ở Đệ Cửu thành, hiển nhiên là người từ nơi khác đến.

Tổ chức ngầm ở Đệ Cửu thành có quan hệ rắc rối với lão quái thànhchủ cảnh giới nguyên anh. Tuy không phải là bộ hạ trực tiếp nhưng thủ lĩnh toàn bộ tổ chức ngầm chính là em trai ruột của lão ta.

Đấy là một tu sĩ Kim đan kỳ. Lão đại rất coi trọng con nhóc Từ Nam này, coi nó như tâm phúc để bồi dưỡng.

Sau khi phát hiện thanh niên kia không tầm thường, Từ Nam yên lặng theo dõi, sau đó dùng một loại mê dược đặc thù, bảo vật lợi hại nhất của tổ chức ngầm ở Đệ Cửu thành, đánh thuốc mê thanh niên này. Ít nhất lúc đó khiến gã bị ảnh hưởng.

Sau đó, hai tu sĩ Trúc Cơ đem người thanh niên đó tới một địaphương hẻo lánh, định cướp sạch đồ của gã.

Nhưng lúc đó, thanh niên đáng lẽ đang bị hôn mê kia lại đột nhiên tỉnh lại. Cơ bản người ta không trúng chiêu. Gã tiêu diệt hai tên tu sĩ Trúc Cơ trong nháy mắt, một miếng thịt cũng không còn.

Lão đại Kim Đan kỳ nghe tin bắt được dê béo cũng chạy đến. Lão sợ Từ Nam giấu riêng. Kết quả, lão liền gặp bi kịch. Một tu sĩ Kim Đan kỳ đến hô cứu còn chẳng kịp, trực tiếp hóa thành cát bụi.
Bình Luận (0)
Comment