Thí Thiên Đao

Chương 1592

Sau khi chuyện bên này chấm dứt ta sẽ lên đường, cho dù thế nào cũng muốn phá vỡ tòa La Thiên Phá Diệt Pháp Trận cuối cùng.

Trong lòng Sở Mặc nghĩ.

Lúc này Hư Độ tụng kinh phật âm đột nhiên xuất hiện một tia rung động, người có thể cảm nhận được tia rung động này vô cùng ít, nhưng vẫn có không ít người cảm thấy, không kìm nổi ngẩng đầu nhìn bóng dáng tràn ngập hào quang màu vàng trên không trung.

Sở Mặc cũng ngẩng đầu, có chút lo lắng nhìn Hư Độ, sau đó hắn rời khỏi nơi này, trực tiếp bay lên trời đi tới bên cạnh Hư Độ, trực tiếp thúc dục đạo gia Cửu Tự Chân Ngôn trong Binh Tự Quyết và Tiền Tự Quyết. Tinh khí vô tận từ bốn phương tám hướng, theo vô số cực phẩm trong Thiên Tinh thạch cuộn trào mà ra.

Lực lượng nguyên tố ngũ hành cũng theo đó mà tới.

Sở Mặc bóp một pháp quyết, trực tiếp dẫn dắt hai cỗ lực lượng đi tới bao phủ Hư Độ.

Thanh âm của Hư Độ nháy mắt khôi phục vững vàng, sắc mặt tái nhợt cũng lộ ra vài phần huyết sắc, thần thái cả người trở nên bình thản, dường như sắp hóa thành một thể với phật hiệu to lớn phía sau hắn!

Đây là phật hiệu đạt tới cảnh giới tối cao mới có thể biểu hiện, thân thể thành phật Đại Năng… mới có thể làm được loại này.

Nhưng lo lắng trong lòng Sở Mặc cũng càng thêm mãnh liệt.

Ngàn vạn lần không cần có chuyện, cần chịu đựng!

Trong lòng của Sở Mặc điên cuồng hét lên.

Như là nghe được cầu nguyện của Sở Mặc, trạng thái của Hư Độ bắt đầu không ngừng khôi phục, không ngừng phát triển.

Pháp tướng ma vương không ngừng hình thành, một khi hình thành đều sẽ bị Giới Linh và Vũ Vi vận dụng lực lượng quy luật chém chết, thật ra khiến Hư Độ giảm đi rất nhiều phiền toái, ít nhất có thể không cần phân tâm.

Ba ngày ba đêm qua đi, tuyệt đại đa số người nhập ma cũng bị triệt để nhổ hết dấu vết Ma tộc khắc trong linh hồn bọn họ. Tần Thi đã không có việc nhìn, nàng liếc mắt nhìn Sở Mặc, sau đó cúi đầu với Hư Độ, lặng yên rời đi.

Nhưng còn có rất nhiều tu sĩ cảnh giới cao vẫn không triệt để bị nhổ hết dấu vết.

Sở Mặc không ngừng thi triển các loại bổ sung năng lượng cho Hư Độ. Nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được Hư Độ đang không ngừng suy nhược.

Chỉ là người có thể cảm giác được loại biến hóa này cũng không nhiều. Bởi vì phật âm của Hư Độ thủy chung vững vàng, thanh âm tiết tấu đập mõ của hắn cho tới bây giờ vẫn không thay đổi.

Lại qua thêm ba ngày ba đêm, đã là sáu ngày sáu đêm!

Đại đa số người cũng đã hoàn toàn khôi phục lại, sau đó yên lặng niệm tụng khẩu quyết rời khỏi nơi này, bọn họ đều cần có thời gian tĩnh dưỡng.

Khi Hư Độ dùng phật hiệu vô thượng nhổ dấu vết Ma tộc lưu lại trong linh hồn bọn hắn, mặc dù không có thương tổn quá lớn nhưng cũng cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, những người này trước khi đi đều bái tạ với Hư Độ.

Đây mới thật là ân cứu mạng, như phụ mẫu tái sinh.

Hư Độ tụng kinh ngày thứ bảy!

Khi người cuối cùng nhập ma rời khỏi mảnh kết giới này.

Phật âm Hư Độ rốt cục dừng lại.

Nhưng hắn vẫn ngồi ở mảnh hư không đó, phía dưới là hoa sen màu vàng thật lớn, hoa sen kia vô cùng chân thật, thậm chí có thể nghe thấy hương khí phía trên kia bay tới!

Phật hiệu đầu đội trời chân đạp đất tràn ngập toàn bộ hư không đang dần dần tiêu tan.

Trong thiên địa chỉ còn lại bóng dáng nhỏ gầy của Hư Độ cùng với hoa sen vô cùng lớn dưới người hắn.

Lúc này bên ngoài kết giới vẫn tụ tập mấy trăm triệu người, chẳng biết tại sao trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ thương cảm thật lớn.

Cho dù là Chuẩn Chí Tôn nhập ma ẩn thân trong đám người cũng cảm nhận được cỗ bi thương này.

Có người không kìm nổi phát ra một tiếng thét kinh hãi:

- Hắn, hắn xả thân rồi! Thiên địa cùng bi!

Trong lòng của Sở Mặc dâng lên một cỗ bi thương thật lớn, hắn rốt cục hiểu được dự cảm xấu trong lòng là tới từ đâu? Hắn vẫn cảm thấy Hư Độ có chút không đúng, chủ động đề xuất mở không gian trong Huyễn Thần Giới, sau đó hoàn toàn giải quyết hết tu sĩ giới tu hành nhập ma, hóa ra hắn đã sớm là tốt chuẩn bị xả thân.

- Tiểu tăng Hư Độ bái kiến thí chủ.

- Đứa nhỏ này phẩm tính mặc dù tốt, thiên phú cũng tốt nhưng lại đi lên con đường hộ pháp, rất dễ dàng trêu chọc tới kẻ thù hùng mạnh.

- Ngài yên tâm, về sau Hư Độ chính là huynh đệ của Sở Mặc ta, ta nhất định sẽ cố hết sức bảo hộ hắn chu toàn một đời!

- Mặc dù tiểu tăng không suy nghĩ muốn nổi danh, nhưng đích xác là muốn thành phật!

- Ta lại hy vọng cho dù thế nào ngươi đều có thể còn sống tốt.

- Tông chủ, tiểu tăng là nam nhân.

Từng màn đối thoại đều hiện ra trong đầu của Sở Mặc, không nghĩ tới tiểu tăng nhân trẻ tuổi này cuối cùng cũng không có đi lên con đường hộ pháp, cũng không trêu chọc tới quá nhiều kẻ thù, mà lại lựa chọn con đường xả thân vì nghĩa này.

Sở Mặc không kìm nổi ngẩng đầu lên, không tiếng động bi thương, tới loại cảnh giới như hắn không hiện buồn vui, nhưng lúc này khóe mắt lại ướt một mảnh, hắn cảm thấy rất xin lỗi với lời dặn dò của lão hòa thượng.

Thân thể của Hư Độ sụp đổ từng chút một, cái gọi là xả thân chính là một loại phật hiệu cao nhất, cần hy sinh cái tôi thành toàn cho tập thể.

Loại tinh thần này thật sự không phải ai cũng có thể làm, loại quyết đoán này cũng không phải ai cũng có thể có!

Hư Độ nhìn Sở Mặc, dịu dàng nói:

- Không cần khổ sở cho ta, đây là lựa chọn của ta. Sư phụ nói, ta muốn đi con đường hộ pháp, kết cục cuối cùng sẽ không tốt; muốn đi con đường xả thân lấy nghĩa, kết cục khó liệu, tông chủ, đây là mệnh của ta.

- Ta đáp ứng lão hòa thượng phải bảo hộ ngươi một đời một thế chu toàn.

Sở Mặc hạ giọng nói.

- Nháy mắt chính là vĩnh viên, nhân sinh một đời, cỏ cây một thế, cái gọi là một đời một thế nào có định số?

Hư Độ nhìn Sở Mặc, vẻ mặt bình thản mỉm cười, trên người của hắn tách ra vô số quang mang vô lượng, thân thể nứt vỡ kia bay múa ở trong hào quang.

Mỗi một khối vụn thân thể hóa thành một pho tượng nhỏ bộ dáng Hư Độ, trên người tràn ngập Phật quang!

Những người không rời khỏi đều bị cảnh tượng này khiến sợ ngây người, bọn họ không biết rốt cục xảy ra chuyện gì, chẳng qua là cảm thấy tâm linh bị chấn động. Cảnh tượng này, vang dội cổ kim!
Bình Luận (0)
Comment