Thí Thiên Đao

Chương 1595

Đám người kia nhìn qua như nông dân làm ruộng, nhưng tùy tiện một người đều có được chiến lực siêu việt của Đế Chủ!

Bọn họ có lẽ không hoàn toàn là Chuẩn Chí Tôn, nhưng bọn họ tuyệt đối là đám người lợi hại nhất trên đời này!

Một đám người như vậy, bọn họ ngốc sao? Bọn họ không biết sắp đối mặt với cái gì sao? Lão nhân ngậm ống thuốc chỉ miêu tả sơ lược liền kéo ra nhiệm vụ liên quan tới Huyết Ma Lão Tổ và Tần Thương, hắn không biết đó là một chuyện chết không thể nghi ngờ sao?

Nhưng bọn họ không có một ai nói sợ một câu đối với vấn đề này!

Đối mặt với tinh hoa bảo dịch Sở Mặc đưa ra, tất cả đều mang vẻ mặt cảm kích, thật cẩn thận lấy đi, ăn vào, sau đó lại là vẻ mặt thỏa mãn.

Trong lòng Sở Mặc cảm thấy vô cùng chua xót, đây là một trận chiến đấu có đi không có về, đây là một hồi chiến đấu đã định trước sẽ là bi kịch, hắn không sợ, đám người kia cũng đều không sợ!

Trên thực tế, người không sợ còn có rất nhiều, nhưng Sở Mặc đã không muốn đi tìm nhiều người như vậy. Đối mặt với hai Chí Tôn, người có nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa. Lúc này hắn đột nhiên có chút hiểu ông nội năm đó vì sao không tiêu diệt Tần gia, hiểu ông nội muốn lưu lại cho giới tu hành một mồi lửa.

Nhưng đáng tiếc là, người của Tần gia, bao gồm tên Tần Thương Chí Tôn kia căn bản cũng không lý giải được suy nghĩ của ông nội, thậm chí còn lựa chọn nhập ma. Vì có thể nâng cao một bước trên con đường tu hành, thậm chí không tiếc lôi toàn bộ giới tu hành xuống nước.

So sánh với đám người trước mặt, so sánh với thiên thiên vạn vạn tu sĩ có tâm huyết, loại người như Tần Thương chính là một cặn bã thật sự! Là bại hoại! Là rác rưởi!

Sở Mặc hít sâu một hơi, hắn cũng làm ra một quyết định.

Hắn phải độ kiếp.

Sở Mặc để lại Biên Khai Vũ, để lại Cái Thế Hống, để lại Phong Quân Tử, để lại Hoàng Kiếm Lan, hắn thậm chí còn phong ấn Hoàng Kim Sâm, cũng để lại toàn bộ cực phẩm Thiên Tinh Thạch.

Cái Thế Hống, Phong Quân Tử và Hoàng Kiếm Lan hắn gửi cho Hồng Nguyệt cô cô, Hoàng Kim Sâm hắn cũng để lại cho Hồng Nguyệt cô cô.

- Phong Quân Tử, Hoàng Kim Sâm, chúng có hữu dụng với sư phụ ta. Nếu một ngày kia sư phụ ta tới tìm ngài, xin ngài giúp sư phụ ta.

Sở Mặc nhìn Hồng Nguyệt, sau đó nói với Phong Quân Tử trong chậu hoa Chí Tôn:

- Kính nhờ!

Phong Quân Tử trong chậu hoa Chí Tôn nhẹ nhàng thở dài:

- Nếu như có thể, mong ngươi còn sống trở về.

Sở Mặc gật gật đầu:

- Ta biết rồi!

Cái Thế Hống nhìn Sở Mặc:

- Nếu như ngươi không trở về, ta cùng Phong Quân Tử, còn có Hoàng Kiếm Lan, chúng ta sẽ thủ hộ người bên cạnh ngươi mười ngàn năm. Sau đó chúng ta sẽ rời đi.

- Được.

Sở Mặc gật gật đầu.

Lúc này Biên Khai Vũ nhìn Sở Mặc nói;

- Ta sẽ thủ hộ thân nhân bên người chủ nhân mãi cho tới khi chết, nếu muốn chiến đấu ta sẽ chết trước.

Sở Mặc nhìn Biên Khai Vũ:

- Ngươi phải bảo trọng.

Sở Mặc lưu lại Biên Khai Vũ chính là muốn hắn hỗ trợ tốt cho đám người kia.

Hắn từng muốn mang theo bọn Tần Thi, Đổng Ngữ tiến vào Thiên Lộ, nhưng hiện tại thời gian đã không đủ. Nếu hắn có thể sống sót trở về, tất cả sẽ như cũ. Nếu hắn không trở về, cũng chỉ có thể hy vọng những người đó có thể được chiếu cố tốt.

Cũng may hiện giờ toàn bộ Thiên Giới, theo đại thế nhìn lên vẫn rất có lợi đối với Sở thị nhất mạch.

Hồng Nguyệt nhìn Sở Mặc, do dự một chút, hạ giọng nói:

- Ngươi đi theo ta!

Sở Mặc gật gật đầu đi theo Hồng Nguyệt, trực tiếp rời khỏi Thiên Vực thành bay ra bên ngoài trăm vạn dặm, Hồng Nguyệt dừng ở trên một ngọn núi trong một nơi bị phong ấn.

Sau đó nàng xuất ra một tiểu cầu kim loại trên người, toàn thân tiểu cầu này chạm rỗng, giống như được tạo hình từ hoàng kim, nàng hạ giọng nói:

- Lưu lại một giọt máu của ngươi ở trong này, ta bắt nó trục xuất tới trong Hỗn Độn hư không.

Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút, không hề cự tuyệt.

Tay của hắn vừa mới cầu tiểu cầu hoàng kim liền cảm giác được một tia đau đớn mãnh liệt, một giọt máu của hắn bị lấy đi.

Sau đó Hồng Nguyệt bắt đầu vẽ trận, tay nàng trực tiếp vẽ ra một pháp trận trên hư không, sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Tới cuối cùng, sắc mặt của Hồng Nguyệt thậm chí trở nên có chút tái nhợt.

Phù phù!

Nàng phun ra một ngụm máu tươi, ở bên trong ngụm máu này không ngờ ẩn chứa ba bốn giọt máu tươi của nàng!

Trực tiếp phun lên trên pháp trận!

Ầm!

Một cỗ khí tức to lớn nháy mắt bạo phát ra ngoài, sau đó toàn bộ pháp trận, tính cả pháp trận trong tiểu cầu kim loại lập tức biến mất không còn tăm hơi.

Bên trong tiểu cầu kim loại kia có một giọt máu tươi của Sở Mặc, nhưng hắn vẫn nháy mắt mất đi cảm ứng đối với giọt máu bị lấy đi kia!

- Tiểu cầu kim loại này, là năm đó Phiêu Linh Nữ Đế tự đứng ở trong vũ trụ to lớn ngẫu nhiên tìm được. Phẩm cấp của nó nhìn như không cao, dường như chỉ mới tới Chí Tôn, nhưng trên thực tế nó rất đặc thù, cũng rất thực tế. Mà ngay cả Nữ Đế cũng nói nhìn không thấu thành phần cụ thể bên trong tiểu cầu kim loại này, bên trong dường như ẩn chứa lực lượng khó có thể tưởng tượng nào đó. Nàng năm đó là ngẫu nhiên gặp được, sau đó mang về, sau lại phát hiện nó ẩn chứa bí mật to lớn, nhưng tới lúc muốn nghiêm cứu thì Nữ Đế…

Sắc mặt Hồng Nguyệt tái nhợt, có chút suy yếu nói, nói tới đây nàng lại thở dài một tiếng.

Sở Mặc biết, lúc kia hẳn là thời gian cuối của Phiêu Linh Nữ Đế, không còn thời gian và tinh lực đi nghiên cứu bí mật trong tiểu cầu kim loại.

Sở Mặc nhìn Hồng Nguyệt, thi lễ thật thấp, hắn vừa mới dùng Thương Khung Thần Giám nhìn thoáng qua tiểu cầu kim loại kia, kết quả, Thương Khung Thần Giám đưa ra một trả lời không thể do thám. Nếu không phải biết Thương Khung Thần Giám là phẩm cấp gì, Sở Mặc có thể sẽ không cảm thấy giật mình, nhưng Thương Khung Thần Giám lại chính là một món tổ khí!

Cho dù nó hiện tại bởi vì một số lý do không được trọ vẹn, không đạt được như tổ khí, nhưng khẳng định cũng là một thánh khí siêu việt.

Ngay cả nó cũng không thể do thám, như vậy viên tiểu cầu kim loại này khẳng định ẩn chứa bí mật to lớn khó có thể tưởng tượng.

Hồng Nguyệt nói tiếp:

- Ta hiện giờ đã bí pháp, đem tiểu cầu chứa máu của ngươi một lần nữa lưu đày trong vũ trụ Hỗn Độn vô tận, hơn nữa ta còn dùng máu tươi của ta che dấu tất cả! Nhớ kỹ, cho dù là ai cũng không thể nhắc tới chuyện này. Đây có lẽ là một lá bài tẩy cuối cùng của ngươi.

Sở Mặc gật đầu:

- Yên tâm, ta hiểu!
Bình Luận (0)
Comment