Thí Thiên Đao

Chương 1638

Vợ của người cao gầy sớm đã hôn mê, người chỉ còn có một chân cắn chặt hàm răng, bay tới nhìn thoáng qua lão già ngậm điếu thuốc, lớn tiếng gào khóc:

- Người của chúng ta đã chết rất nhiều!

Lão già ngậm điếu thuốc khẽ rung người, sau đó hạ giọng nói:

- Chết có ý nghĩa, chết không uổng phí! Thanh Long cũng chậm rãi bay tới. Trong mắt rồng của nó có nước mắt trong suốt tụ lại, thấp giọng nói:

- Tại sao có thể như vậy, thảm như vậy...

Nguyệt Khuynh Thành cũng đi tới, dùng sức mím môi, duyên dáng cúi đầu với Kỳ Tiêu Vũ:

- Bái kiến phu nhân.

Kỳ Tiêu Vũ có chút cảm kích cũng có chút tò mò nhìn thoáng qua Nguyệt Khuynh Thành. Nàng biết cô gái này là ai, trong lòng rất có thiện cảm với nàng ấy, khẽ gật đầu một cái, nói:

- Ca ca nói, chúng ta về nhà. Lão già ngậm điếu thuốc hơi phức tạp nhìn Kỳ Tiêu Vũ. Thiếu phu nhân của Sở thị trong suy nghĩ của bọn họ hẳn là Thủy Y Y. Nhưng bây giờ xem ra thiếu gia lựa chọn là nữ tử này. Tuy là hoa thơm tuyệt đại nhưng trên người nàng ta lại lạnh băng dị thường, làm bọn họ có cảm giác không rét mà run.

Đúng lúc này, ở ngoài ngân hà vô tận chợt truyền tới tiếng hừ lạnh:

- Viêm Hoàng Đại Vực không ngờ lại xuất hiện dao động thánh cấp, thật là có ý tứ, ai đang mơ tưởng muốn động đến lực Thiên Đạo?

Một bóng dáng cao to toàn thân bao phủ trong hào quang, cầm trong tay một cây trường thương màu bạc, dưới người cưỡi một con hổ màutrắng rất lớn vượt qua vô tận ngân hà mà tới.

- Lại là tiểu tạp chủng này sao? Lần này, ta xem ngươi chạy chỗ nào!

Bóng dáng đó tỏa ra khí tràng vô cùng hùng mạnh. Gã đi tới, trên bầu trời xuất hiện một cầu vồng thần, như thể một cây cầu nâng gã ta đến đây.

Sở Mặc chậm rãi mở mắt, hắn lúc này đã suy yếu tới cực hạn rồi. Nhìn thoáng qua người tới, gượng cười một cái sau đó thâm tình nhìn thoáng qua Kỳ Tiêu Vũ:

- Tiểu Vũ, thả ta xuống.

- Không, ca ca, phải chết chúng ta cũng phải chết cùng một chỗ!

Cho tới giờ, trên người Kỳ Tiêu Vũ mới cảm nhận được uy áp Chí Tôn thật sự. Đó là khí tràng thuộc về Chí Tôn cao nhất, nàng hiểu, người này chính là kẻ địch lớn nhất La Thiên Tiên Vực trong miệng ca ca.

- Muốn làm uyên ương đồng mệnh? Không sao, sẽ thành toàn cho các người.

Người này tuổi còn rất trẻ, trong con ngươi của gã lạnh lùng nhìn Sở Mặc đang ở trong lòng Kỳ Tiêu Vũ:

- Tạp chủng trốn trong ngực đàn bà, đứng lên! Ta muốn tự tay đánh chết ngươi! Thuận tiện lấy lại một giọt máu mà năm đó ngươi lấy đi của ta. Người này lạnh lùng nói:

- Không thể tưởng được mới mười mấy năm ngắn ngủi ngươi vậy mà trưởng thành đến mức này. Chuẩn Chí Tôn, ha ha, còn có thể động đến lực lượng Thánh cấp, vượt cấp giết cả Chí Tôn. Hẳn là trên người ngươi có mấy món pháp khí đang giúp đỡ hả? Được lắm, chúng nó thuộc về ta!

Con hổ dưới người của người này vô cùng cao ngạo, rũ cụp mí mắt, lười phải nhìn những người này một cái. Nó thậm chí không rõ, vì sao chủ nhân lại đồng ý cùng đám kiến này nói chuyện vô nghĩa, dứt khoát chém chết là được mà? Lão già ngậm điếu thuốc và người cao gầy gắt gao bảo vệ trước người của Kỳ Tiêu Vũ. Lúc này, cho dù trong lòng bọn họ không muốn tiếp nhận Kỳ Tiêu Vũ thế nào nhưng suy nghĩ cho thiếu chủ, bọn họ cũng sẽ chắn ở phía trước.

Sở Mặc nói:

- Tiểu Vũ, nàng trước tiên thả ta xuống, ta có lời muốn nói với hắn.

Kỳ Tiêu Vũ buông Sở Mặc ra. Giờ phút này trong thân thể Sở Mặc gần như một tia năng lượng cũng không còn. Hắn miễn cưỡng đứng bất động giữa hư không, sau đó chậm rãi đi về phía trước vài bước, lướt qua ông già ngậm điếu thuốc và người cao gầy, bình tĩnh nhìn người trẻ tuổiđã đi tới gần hắn.

Con hổ màu trắng, cái mũi bỗng nhiên nhẹ nhàng giật giật, sau đó một đôi mắt hổ nhìn Sở Mặc, trong ánh mắt tràn đầy sự tham lam.

Người trẻ tuổi vỗ vào đầu con hổ một cái, thản nhiên nói:

- Hắn là của ta, không cho mày táy máy.

Con hổ màu trắng gầm lên một tiếng giống như không đồng ý.

Thanh Long nhìn mà khó chịu, nói:

- Mèo trắng nhỏ à, có dám vui đùa với bản long một chút không? Nhìn ngươi thật giống như là một người mẹ, có muốn thử uy lực của Bản Long chút hay không? Bản long khí lớn sống tốt...

- Ngươi muốn chết!

Con hổ màu trắng phát ra thanh âm thanh thúy của một cô gái, một luồng khí xoáy vô cùng sắc bén chém thẳng về phía Thanh Long.

- Mẹ kiếp, tính tình hống hạch vậy à? Một lời không hợp đã ra tay sao?

Thanh Long đánh thẳng qua, tránh né một đòn công kích của con hổ trắng. Trên thực tế, cảnh giới của con hổ màu trắng cũng không cao bằng Thanh Long nhưng không chịu nổi sự kiêu ngạo của nó. Nó là thú Chuẩn Chí Tôn đến từ La Thiên Tiên Vực đó! Được nuôi lớn từ nhỏ bởi hoàng tộc, loại khí tràng cao ngạo trên người có thể trong nháy mắt giết loại tiểu lưu manh Thanh Long này cả trăm con phố.

Lúc này, người trẻ tuổi cưỡi trên lưng hổ trắng lạnh lùng nhìn Sở Mặc:

- Tạp chủng chính là tạp chủng, ngay cả sủng vật thu dưỡng cũng không có giáo dưỡng như vậy.

- Ai là sủng vật? Ngươi cái tên vương bát... Thanh Long vừa mới mắng nửa câu đã đối mặt với đôi mắt lạnh như băng của người trẻ tuổi, đành nuốt thẳng nửa câu còn lại về.

Đây chính là Chí Tôn cao cấp thật sự! Liếc mắt một cái cho dù là không liếc chết nó nhưng ít nhất cũng có thể làm nó bị thương nặng.

Vẻ mặt người trẻ tuổi khinh thường nhìn Sở Mặc:

- Tiểu tạp chủng, có di ngôn gì nói đi, ta hứa sẽ làm giúp ngươi.

- Nếu đoán không lầm, ngươi chính là một người họ hàng của ta...

Mặt Sở Mặc bình tĩnh, cũng không vì một tiếng “tiểu tạp chủng” của người trẻ tuổi nói ra mà nổi giận. Nhưng điều đó không có nghĩa làtrong lòng Sở Mặc không giận. Hắn đã chuẩn bị làm ngọc nát đá tan rồi, nhưng trước đó có một việc hắn rất muốn biết.

- Họ hàng? Bằng vào ngươi cũng muốn sao? Ngươi là cái thá gì chứ?

Người trẻ tuổi nghe thấy lời này, thì giận tím mặt. Trong ánh mắt gã nhìn Sở Mặc cũng mang theo sự chán ghét sâu sắc khó mà giấu được.

Kỳ Tiêu Vũ và Nguyệt Khuynh Thành cùng với lão già ngậm thuốc, người cao gầy toàn bộ đều giận đến sắc mặt tái nhợt, bọn họ rất muốn xông tới liều mạng.

Sở Mặc vẫn không hề giận dữ, hỏi gã:

- Ta chỉ có một câu hỏi, mẹ ta khỏe chứ?

Người trẻ tuổi hơi ngẩn ra, lập tức không nhịn được ngửa mặt lên trời cười như điên, sau đó dùng tay chỉ Sở Mặc, vô cùng trào phúng mà nói:

- Tiện nhân kia...

Bốp!

Một tiếng giòn vang.

Người trẻ tuổi mặc mũ giáp, mũ giáp bị đánh nát, nửa bên mặt đều bịđánh mất cả!

Cảnh tượng này làm mọi người sợ ngây cả người.
Bình Luận (0)
Comment