Thí Thiên Đao

Chương 1834

Trong chốc lát, hắn điên cuồng vận hết tất cả Đạo hạnh của bản thân. Sau đó gầm lên giận dữ.

Mang theo Thí Thiên vọt thẳng tới bàn tay đang nhanh chóng ép tới. Thân hình giống như một con đại bàng, nhảy lên thật cao, Thí Thiêntrong tay giơ cao quá đầu, tiếp đó... một đao hung hăng chém ra.

- Hôm nay, ta muốn trảm Thánh!

Thí Thiên trong tay Sở Mặc chợt ngâm lên một tiếng vang dội. Tiếng ngâm này quả thực long trời lở đất, khủng bố hơn vô số lần so với tiếng ngâm của cự long. Sau đó.

Một tia sáng.

Từ chỗ Thí Thiên phát ra. Đây là sau khi Thí Thiên hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu phát ra một kích mạnh nhất.

Một kích như vậy có thể trảm Đại Thánh!

Vị đang truy bắt ở đây chẳng qua là một Thánh Nhân mà thôi.

Cho nên, giết lão rất dễ! Sau một kích này, thân phận của Sở Mặc chỉ e sẽ không che giấu được bao lâu nữa. Nhưng Sở Mặc lại không hối hận. Vì huynh đệ của mình chiến đấu, hắn sẽ không bao giờ hối hận.

Ánh sáng đạo trong nháy mắt đã tập kích đến bàn tay khổng lồ, sau đó, cái tay kia rơi xuống!

Tiếp đó là cổ tay, cánh tay... sau đó là một cánh tay hoàn chỉnh!

Từng khúc rơi xuống!

Lại sau đó, tia sáng đạo trảm trên vai của tên Thánh Nhân. Lựclượng dồn từ vai lão lan tràn tới toàn thân lão.

Lão già khó khăn lắm mới nhập Thánh này, tên đại năng mạnh nhất Thiên Cương Đại Vực trong nháy mắt đã bị bao quanh bởi khí tức hủy diệt và tử vong. Lão không thể tưởng tượng được đây là một lực lượng như thế nào. Vì sao đạo hạnh của lão dưới lực lượng này lại không có chút năng lực chống cự?

Vì sao một tiểu tử cảnh giới Chí Tôn lại có thể chém ra một sát đao đáng sợ như thế?

Vì sao... Đại năng cảnh giới Thánh Nhân này còn có vô số nghi vấn nữa.

Nhưng từ nhục thể sắp sụp đổ, Nguyên Thần sụp đổ, đạo hạnh sụp đổ mà biến thành khoảng không, biến thành hư vô.

Chém giết một Thánh Nhân thì phải chịu bao nhiêu nhân quả? Sở Mặc không biết, cho dù biết, một đao của hắn cũng vẫn sẽ chém ra.

Bởi vì khoảnh khắc bàn tay kia ép về phía đám bọn họ, nhân quả cũng đã tạo thành.

Thánh Nhân ra tay, là nhân(nguyên nhân), Sở Mặc ra tay, là quả. Cho nên, Sở Mặc không thẹn với lương tâm.

Một Thánh Nhân cứ như vậy biến mất trong hư không. Trên bầu trời toàn bộ Thiên Cương Đại Vực bắt đầu sinh tinh khi ngưng kết thành mưa, vô số người đều nhận được ích lợi. Nhưng trên bầu trời lại tràn ngập một khí tức vô cùng bi thương.

- Trời khóc...

- Trời khóc rồi!

- Ông trời rơi lệ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vô số người của Thiên Cương Đại Vực đều có nghi vấn mãnh liệt.

Người của Hạo Nguyệt tông hoàn toàn ngơ ngẩn!

Chẳng những ngây dại, hơn nữa còn muốn điên luôn!

Lão tổ Thánh Nhân của bọn họ cứ như vậy mà chết sao? Bị một tên nam tử xa lạ một đao đã chém thành tro bụi?

Vô số đệ tử của Hạo Nguyệt tông đều đứng đó ngây ra như phỗng. Ngay cả tu sĩ cảnh giới Chí Tôn giờ phút này cũng đều hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ. Thậm chí bọn họ còn không tin, hoài nghi có phải mình nhìn lầm rồi hay không? Người chết không phải lão tổ Thánh Nhân của họ mà là đối phương? Lão Tổ Thánh Nhân ngay sau đó sẽ xuất hiện? Trước đó Tử Đạo và Lưu Vân Phong tuy là đã được Sở Mặc nhắc nhở nhưng ngay lúc này cũng hơi ngẩn người. Về phần đầu bếp hói đầu và Lâm Thanh Tú, phản ứng của bọn họ gần như giống với mấy đệ tử của Hạo Nguyệt Tông, hoàn toàn ngây ngốc ở đó, vẻ mặt mờ mịt.

Lão tổ Thánh Nhân trong suy nghĩ của họ giống như thần, làm sao có thể lập tức bị người ta đánh chết được? Điều này nhất định là ảo giác!

Sở Mặc cảm giác sức lực cả người trong nháy mắt đã bị hút sạch, Thí Thiên lại vẫn bùng nổ sát khí vô biên, dường như chém giết một Thánh Nhân, uống máu tu sĩ cảnh giới Thánh Nhân cũng chưa thỏa mãn được khẩu vị của nó. Sát khí ngút trời làm lòng người phải kinh sợ.

Hoàn hảo là tình huống này của Thí Thiên chỉ trong chốc lát, vèo một cái đã chui vào trong Thương Khung Thần Giám.

Cơ thể của Sở Mặc mềm nhũn ngã từ trên không trung xuống.

Với hắn, giết tu sĩ cảnh giới Thánh Nhân không khác gì giết tu sĩ cảnh giới Đại Thánh. Đều là lực lượng toàn thân bị hút sạch không còn. Đương nhiên, nếu lão tổ của Hạo Nguyệt tông là một đại năng cảnh giới Đại Thánh... cái giá hắn phải trả chắc chắn sẽ càng lớn hơn. Cơ thể Tử Đạo chợt lóe lên, ôm lấy cơ thể của Sở Mặc, sau đó thấp giọng quát:

- Đi mau!

Bên kia rốt cục Lưu Vân Phong cũng phục hồi lại tinh thần, lôi Lâm Thanh Tú vẻ mặt mờ mịt và đầu bếp hói đầu điên cuồng chạy về phía xa.

Lúc này, những người của Hạo Nguyệt tông dường như cũng phục hồi lại tinh thần nhưng trong lòng vẫn không có cách nào chấp nhận sự thật là lão tổ Thánh Nhân đã ngã xuống. Nhưng nhìn về phía mấy bóng dáng ở phía trước đã trốn đi xa thì cái gì cũng đã hiểu. Lão tổ Thánh Nhân của họ đã ngã xuống!

- Đuổi theo!

Tông chủ của Hạo Nguyệt tông cả người muốn điên lên. Tuy là trước đó bản thân gã đã bị trọng thương nhưng bây giờ trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ: Cho dù như thế nào cũng nhất định phải bắt đám người kia lại. Nếu không, toàn bộ Thiên Cương Đại Vực sẽ phát sinh thay đổi nhanh chóng!

Một tông môn có Thánh Nhân trấn giữ và tông môn không có Thánh Nhân trấn giữ làm sao giống nhau được? Hạo Nguyệt tông mấy năm nay dựa vào sự trấn thủ của Lão tổ Thánh Nhân, mạnh mẽ cứng rắn trấn áp, ngạo nghễ toàn bộ Thiên Cương Đại Vực, đắc tội với vô cùng nhiều kẻ thù. Tin tức này cơ bản sẽ không thể phong tỏa được, chỉ thời gian ngắn thôi, những người đó nhất định sẽ bắt đầu thanh toán.

Cho nên, bất kể như thế nào, cũng phải bắt hung thủ giết người lại. Như vậy còn có thể có tác dụng hùng mạnh, kinh sợ hơn nữa.

Tương đương với việc báo cho những thế lực lớn ở Thiên Cương Đại Vực biết: Hạo Nguyệt tông chúng ta vẫn vô cùng mạnh mẽ! Lão tổ Thánh Nhân tuy đã ngã xuống nhưng chúng ta đã bắt hoặc đánh chếtđược hung thủ giết người rồi!

Cho nên, bất kể như thế nào, cũng không thể để những người đó chạy thoát!

Đáng tiếc là người có giác ngộ này cũng không nhiều. Gần như đa phần tu sĩ cảnh giới Chí Tôn của Hạo Nguyệt tông khi nghe được mệnh lệnh này, phản ứng đầu tiên là quay đầu nhìn về phía tông chủ, trong mắt đều có sự khiếp sợ, hãi hùng và khó hiểu.

Một Chí Tôn thân phận địa vị rất cao không nhịn được lên tiếng hỏi:

- Đuổi theo? Tuy là chỉ có một chữ (Chữ “truy” - đuổi theo) nhưng bao hàm quá nhiều cảm xúc. Cảm xúc nhiều nhất là: Lão tổ cảnh giới Thánh Nhân cũng bị một đao của người ta chặt rồi mà ngươi còn bắt chúng ta đuổi theo? Không phải muốn chúng ta đi chịu chết hay sao?
Bình Luận (0)
Comment