Thí Thiên Đao

Chương 1844

Kiếp Thánh nhân! Y thật sự không nghĩ tới, chính mình sẽ đột phá ngay lúc này. Đối mặt Thiên kiếp, hắn không sợ, nhưng vấn đề là, nơi này là địa bàn La Thiên hoàng tộc.

Độ kiếp tại đây … đám người kia sẽ cho mình sống yên ổn sao?

Nhưng mà, khiến Sở Thiên Cơ vô cùng không ngờ chính là, trên đỉnh đầu của hư không, ngưng tụ lại hai khối kiếp vân, trước sau không có cách nào thành hình.

Bởi vì trong Hoàng thành long khí mênh mông, luôn luôn có kiếp vân trên đỉnh đầu không trung! Khiến cho những kiếp vân này căn bảnkhông thể tụ hợp được. Kiếp vân cũng không có cách nào ngưng tụ, còn nói gì thánh nhân kiếp?

Lúc này, một đạo ảnh, xuất hiện trước mặt Sở Thiên Cơ.

Người này xuất hiện quá đột ngột cho nên khiến cho một người đã vào thánh cảnh như Sở Thiên Cơ thậm chí không cảm giác được bất cứ dị thường nào. Khi y phát hiện người trước mặt, cả người cũng ngây ngẩn ra.

- Thập cửu thúc?

Sở Thiên Cơ nhìn lão già trước mắt này, trợn mắt há hốc mồm.

- Tiểu tử, thật không tệ, mới có bao nhiêu công phu đâu, đã trở thành thánh rồi?

Lão già nhìn Sở Thiên Cơ, trong giọng có ít nhiều cảm thán.

Trên thực tế, khi Đế Vương mới truyền lời cho gã, gã cũng rất khiếp sợ, không ngờ tới đế vương lại có thể đột nhiên thay đổi thái độ. Chẳng lẽ là bởi vì con khỉ kia sao? Nếu thật sự như vậy, vậy thì quá nhiều châm biếm rồi, năm đó lựa chọn của đế vương, không thể nói là sai, chuyển biến như bây giờ, cũng không thể nói là một loại cứu chữa. Chỉ có thể nói, đế vương có suy tính của đế vương.

Mấy năm nay, người luôn thờ ơ lạnh nhạt, dốc lòng tu luyện. Nhưngmỗi khi nhớ tới chuyện xảy ra năm đó, trong lòng đều có một loại cảm giác áy náy. Cái gọi là huyết mạch La Thiên hoàng tộc không thể truyền ra bên ngoài, tuy rằng đích thị là có cách nói này, nhưng thực sự đến nay, đã rất ít có người nghiêm chỉnh tuân thủ.

Hoàng tộc kiêu ngạo thế nào, tự phụ thế nào, nói cho cùng, cũng không muốn lấy người con gái bên ngoài vào? Những người trước đây khi lấy về không phải là công chúa đại tộc, công chúa Hoàng tộc của La Thiên Tiên Vực, gả cho những công tử La Thiên Tiên Vực, … Những bát đại vực phía dưới chẳng lẽ không có thiên kiêu sao? Chẳng lẽ thật sự không thể gả sao? Nói cho cùng, là bởi vì lời tiên đoán kia!

Đó mới là ngọn núi lớn bức ép toàn bộ La Thiên hoàng tộc.

Sở Thiên Cơ nhìn lão già, vẻ mặt cảm thán, sau đó cười khổ nói:

- Thập cửu thúc lại đến rồi...

Lão già lắc đầu, cười nói:

- Người không thể làm chuyện xấu, cuộc đời chỉ làm chuyện trái lương tâm một lần, đã bị người ta nhớ kĩ. Tiểu tử, yên tâm đi, lần này, ta là đến đón ngươi đoàn tụ cùng Thanh Vũ!

- Hả?

Cho dù Sở Thiên Cơ có sức tưởng tượng phong phú thế nào, cũng sẽ không nghĩ ra kết quả như vậy.

- Có một số việc, một câu hai câu nói không rõ, tuy nhiên ngươi có thể yên tâm, hoàng tộc... Lúc này đây, sẽ không ngăn trở các ngươi nữa.

Thập cửu thúc nhìn Sở Thiên Cơ, trầm giọng nói:

- Mấy năm nay, oan ức cho hai người rồi.

Sở Thiên Cơ đứng ngây ra, y có chút ngỡ ngàng không dám tin, nhìn lão già. Lão già gật gật đầu, ôn hòa mà nói:

- Là sự thật, ngươi xem, ngươi ở nơi này thành thánh, ngay cả Thiên kiếp cũng không có. Đây … coi như là chút tâm ý của Hoàng tộc đối với ngươi.

Thập cửu thúc cũng không nói bồi thường gì, bởi vì bồi thường này, đối với việc Sở Thiên Cơ và Cơ Thanh Vũ mấy năm nay gặp phải thật sự không là gì cả. Gã thậm chí ngượng ngùng nói hai chữ này.

Sở Thiên Cơ nhìn lên phía cao trên đỉnh đầu, kiếp vân trước sau cũng không thể nào ngưng tụ, sau đó than nhẹ một tiếng, gật gật đầu. Lập tức, thanh âm y có chút run rẩy mà hỏi:

- Ta thật sự... sắp có thể nhìn thấy Thanh Vũ?

- Đúng vậy.

Thập cửu thúc lại gật đầu:

- Đi theo ta.

Trong La Thiên Hoàng thành, một nơi vô cùng hẻo lánh trong núi, có một căn phòng nhỏ, cô độc đứng sừng sững nơi đây.

Một người con gái chưa phấn son, nhưng đã quốc sắc thiên hương, lẳng lặng đứng ở cửa phòng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn bầu trời trên cao. Động tĩnh lớn như vậy, toàn bộ Hoàng thành đều bị kinh động, bất cứ kẻ nào không thể thờ ơ.

Nhưng việc này, Cơ Thanh Vũ cũng không thèm để ý. Thậm chí con khỉ kia xuất thế lần nữa, cây gậy sắt quét ngang những ý chí vô thượng tồn tại, nàng cũng không có bất kì dao động cảm xúc nào.

Đối với nàng mà nói, hết thảy sự tình, đều không có quan hệ gì với nàng.

Tuy nhiên rất nhanh, trên gương mặt của nàng đã lộ ra thần sắc không thể tin nổi, ngây ngơ nhìn bóng hình từ phương xa bay tới. Chuẩn xác mà nói, là hai bóng hình. Nhưng trong mắt của Cơ Thanh Vũ, cũng chỉ còn có một bóng hình.

Những thứ khác, nàng không nhìn thấy!

Sở Thiên Cơ đồng thời si ngốc nhìn cô gái xinh đẹp.

- Vợ yêu …

Hai chữ này, từ miệng hắn nói ra không ngờ không có chút nổi da gà. Ngược lại đầy tang thương, chua xót và bất đắc dĩ, trừ bọn họ ra, không ai biết, hai chữ này, đối với hai người kia mà nói, ý nghĩa như thế nào.

- Ca ca, là huynh sao?

Cơ Thanh Vũ thậm chí không dám tin vào hai mắt của mình.

Ánh mắt của nàng, không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy tan thương của Sở Thiên Cơ. Đúng vậy, Sở Thiên Cơ giờ phút này, đã không phải là con ma men nữa rồi. Gặp thê tử của mình, sao có thể lôi thôi được chứ? Trên đời này, cũng chỉ có người phụ nữ này, có thể làm cho y cam tâm tình nguyện cạo râu, sửa sang lại dung nhan. Cũng chỉ có người phụ nữ này, mới có thể đổi lại tất cả tình cảm dịu dàng trong lòng y!

Thập cửu thúc đi sau ở phía xa, vẻ mặt cảm thán nhìn cảnh tượngnày, bỗng nhiên, y cau mày nói:

- Rút hết phong ấn nơi này!

- Ai dám?

Một giọng nói trẻ tuổi, đầy lạnh lùng, chợt vang lên.

Một thân hình to lớn, trong tay cầm một trường thương, xuất hiện trước mặt thập cửu thúc, đây là một nam tử trẻ tuổi anh tuấn, miệng cười nhưng trong lòng không cười nhìn thập cửu thúc:

- Thập cửu hoàng gia khi nào thì khí phách uy phong như vậy? Lại dám tham gia chuyện này? Ừ? Thật là to gan! Không ngờ là chó của Viêm Hoàng đại vực … lại dám dẫn tới La Thiên Hoàng thành? Chán sống rồi sao!

Thập cửu thúc thấy người thanh niên trẻ tuổi này, trước là hơi ngẩn ra, sau đó lập tức trong con ngươi lộ ra vẻ yên tĩnh như nước giếng, hiện lên vẻ thông cảm, không nói gì. Nam tử trẻ tuổi lớn tiếng quát:

- Sao? Chột dạ sao? Lão già kia...

- Cơ Thánh!

Một tiếng gầm lên, từ phương xa lên, tiếp theo, một bóng hình nháy mắt xông tới.
Bình Luận (0)
Comment