Thí Thiên Đao

Chương 1917

Những Chí Tôn trở về từ Quy Khư thấy đám người của Phiêu Diêu Cung cũng đều có vẻ rất thân mật. Cho dù là Chí Tôn từng đến từ Ma tộc kia cũng không hề biểu hiện chút địch ý nào. Từ một kỷ nguyên trước, gã đã trở thành thuộc hạ của Sở lão rồi. Sở Mặc cùng Sở Thanh và Kỳ Tiêu Vũ, Thủy Y Y đứng ở bên người ông nội Sở lão, nhìn cảnh tượng hòa thuận vui vẻ này.

Sở lão gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Các người làm rất tốt! Chính vì có những người như các ngươi, Viêm Hoàng Đại Vực mới có hy vọng có tương lai.

Sở Mặc nói:

- Thế hệ của ông nội là mục tiêu và động lực của chúng cháu.

Sở lão cười cười nhìn thoáng qua Sở Mặc, trong ánh mắt lộ vẻ yêu quý. Tiếp đó Sở Mặc mời nói:

- Ông nội và các sư phụ đã trở về rồi thì trước tiên đến Phiêu Diêu Cung đã? Cháu nghĩ, Phiêu Diêu Cung nhiều đệ tử như vậy, đối với các sư phụ nhất định là vô cùng chờ đợi!

Bắc Minh Chí Tôn năm đó bị Đại Khô Lâu trộm quan tài trừng mắt nhìn Sở Mặc, cười mắng:

- Về điểm tâm tư nhỏ của tiểu tử cậu ai mà không nhìn ra chứ? Đây là muốn chúng ta làm lao động miễn phí chứ gì?

Nói xong, cũng không đợi Sở Mặc nói chuyện, Bắc Minh Chí Tôn lại nói thêm:

- Nhưng mà, cu li chúng ta cũng đều nguyện ý làm! Sở Mặc lập tức mừng rỡ.

Diệu Nhất Nương, Hoàng Họa, Phương Lan, Bình Bình, Thẩm Tinh Tuyết, Hoa Tiểu Nha, Tần Thi, Đổng Ngữ, Lục Thiên Kỳ, Lục Thiên Duyệt... thập đại tổ sư của Phiêu Diêu Cung hiện giờ là Thập đại lãnh tụ tinh thần, nghe nói những đại nhân vật trở về từ Quy Khư muốn đến Phiêu Diêu Cung thì sự kích động trong lòng đã không cần phải nhiều lời nữa.

Dù sao trên mặt cả đám đều tươi cười rạng rỡ.

Lúc này, Sở Mặc bỗng nhiên nhìn thoáng qua Sở lão, hạ giọng nói:

- Ông nội, thế giới này của chúng ta đã bị phá thành nhiều mảnh nhỏ rất nhiều năm rồi.

Sở Lão thở dài:

- Không sai... hử?

Ông ấy theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Mặc:

- Nhóc con, cháu...

- Ông nội cảm thấy có thể chứ?

Sở Mặc hỏi.

- Có thể, đương nhiên có thể... Chẳng lẽ, cháu... cháu đã có đượcnăng lực đó rồi?

Sở lão vẻ mặt khiếp sợ nhìn Sở Mặc, trong ánh mắt mang theo thần sắc không dám tin. Tuy là ông ấy đã bước vào cảnh giới Đại Thánh nhưng cũng không có được thần thông cái thế đó.

Điều này tuyệt đối không chỉ đơn giản là ghép lại những khối đại lục bị phá nát lại một chỗ, trong đó liên quan đến những loại quy luật Thiên Đạo nhiều không hể xiết. Hơi không cẩn thận một chút sẽ khiến một vài đại lục bậc thấp vạn kiếp bất phục!

Như vậy sinh linh bị tiêu diệt sạch sẽ là một con số mà bất cứ kẻ nào đều không thể tiếp nhận được.

- Trước khi quay về đây cháu đã khôi phục lại Bắc Đẩu Đại Vực mới bị đánh chìm.

Sở Mặc nhẹ giọng nói.

...

Khóe miệng Sở lão không nhịn được mà khẽ nhăn một cái, nhìn Sở Mặc sửng sốt hồi lâu sau đó mới thở ra một hơi khí lạnh, cười mắng:

- Cháu nhóc con này, có bản lĩnh này mà còn thương lượng gì với ta nữa chứ? Ta làm sao lại ngăn cản chuyện này chứ? Về phần mấy người còn lại còn có rất nhiều người cơ bản không hiểu được Sở Mặc và Sở lão bí hiểm cái gì, chỉ nghe được một câu bịphá thành mảnh nhỏ rất nhiều năm, cơ bản không dám nghĩ tới tổ chức lại đại lục. Thậm chí không ít Chí Tôn cũng không dám suy nghĩ theo hướng này.

Cho đến khi Sở Mặc nói ra câu nói cuối cùng là “khôi phục lại Bắc Đẩu Đại lục mới bị đánh chìm lại như cũ” nói ra miệng, đa số tu sĩ cảnh giới Chí Tôn lập tức nghe rõ.

Bọn họ tuy rằng không thể tin nhưng trong mắt lại đều bắn ra tia sáng vô cùng rạng rỡ, không nháy mắt nhìn Sở Mặc, ánh mắt đó giống như đang nhìn một yêu nghiệt! Phiêu Linh Nữ Đế nhìn Sở Mặc, hạ giọng nói:

- Cậu thực sự có thể làm được chuyện đó sao?

- Sư phụ Phiêu Linh, đệ tử không dám kiêu ngạo, ngông cuồng, đệ tử có thể làm được!

Vẻ mặt Sở Mặc cung kính nói. Đối với nữ tử hoa thơm tuyệt đại này, Sở Mặc tôn trọng từ tận đáy lòng.

Bà ấy là sau khi Viêm Hoàng Đại Vực bị phong ấn, một mình một Chí Tôn thủ hộ thế giới này cả hơn nửa kỷ nguyên.

Có bà ấy ở đó, Ma Tộc mới không dám làm càn. Có bà ấy ở đó, những người rắp tâm hại người mới không dám xuất hiện.

Người phụ nữ này có thể nói là nữ nhân hùng mạnh nhất thế hệ này của Viêm Hoàng Đại Vực, cũng là một người đáng để tôn trọng nhất.

- Nếu cậu thật sự có thể làm được, ta sẽ tới Phiêu Diêu Cung ở lại ba trăm năm.

Phiêu Linh Nữ Đế cười nói.

- Ta cũng đi!

Bắc Minh Chí Tôn nói.

- Còn có ta.

Mai Hoa chí tôn lên tiếng đáp.

- Chúng ta cùng đi!

Còn lại mấy Chí Tôn ở bên kia tất cả đều dứt khoát đồng thanh tỏ thái độ.

Tổ chức lại đại lục Viêm Hoàng Đại Vực vô ngần... ai mà không muốn chứ?

Nhưng đại lục đã bị phá thành nhiều mảng nhỏ này thật sự có thể tổ chức lại thành một khối hay sao? Đừng nói những Chí Tôn như họ, chodù là Sở lão trong lòng đều có ít nhiều mong chờ.

Sở Mặc không nói thêm gì vô nghĩa nữa mà trực tiếp ra tay.

Một tràng vực Đại Thánh lập tức phát ra. Tràng vực này giống như một bức màn ánh sáng khuếch tán từ trong Viêm Hoàng Đại Vực ra ngoài. Tốc độ khuếch tán nhanh đến mức không thể tin nổi, so với tia sáng bình thường nhanh hơn rất nhiều lần.

Trên mặt Sở lão lộ vẻ chấn động. Chiêu thức của Sở Mặc đã không phải là loại mà ông ta có thể làm được! Tràng vực Đại Thánh khuếch tán đến toàn bộ Đại Vực, điều này không khó, nhưng muốn nhanh giống như Sở Mặc thì hoàn toàn không thể.

Tràng vực của Sở Mặc đi qua chỗ nào là chỗ đó vượt qua tất cả quy luật.

Tới Thiên giới trong nháy mắt thay đổi quy luật Thiên đạo của Thiên giới, tới Tiên giới thay đổi quy luật Thiên đạo của Tiên giới, tới Linh giới thay đổi quy luật Thiên đạo của Linh giới... cuối cùng đã tới Nhân giới. Quy luật Thiên đạo của Nhân giới đã dưới tình huống vạn vật chúng sinh không hề biết mà thay đổi. Tất cả điều đó, Sở lão có thể miễn cưỡng đuổi kịp ý nghĩ của Sở Mặc, nhưng tính toán lại chậm hơn rất nhiều lần. Mạnh Phương Hoa suy diễn tới Tiên giới, trên mặt cũng đã lộ vẻ cố hết sức, cuối cùng không thể không bỏ qua việc tính toán suy diễn theo ý nghĩ của Sở Mặc.

Về phần mấy Chí Tôn còn lại thì càng không thể chịu nổi. Đến giờ bọn họ thậm chí ngay cả Thiên giới cũng chưa suy diễn tới, cơ bản không rõ Sở Mặc muốn làm gì.
Bình Luận (0)
Comment