Thí Thiên Đao

Chương 1925

Ba ngày thời gian, cũng đủ để vị hoàng đế thảo nguyên đế quốc và Sở Quốc Y Ca và Phương Nguyên kia hiểu rõ rất nhiều chuyện rồi.

Nếu không phải là bọn họ không bỏ được hào hòa thế gian này, thậm chí cũng đã từng muốn đi theo Sở Mặc.

Lần này đi theo Sở Mặc còn có Phương Minh Thông và Liệt Ca, ở tuổi bọn họ, có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện rồi, như bây giờ khó khắn lắm mới có một cơ hội, ai cũng không thể bỏ qua.

Sở Mặc cũng biết tâm tư của bọ họ, cũng không có cự tuyệt, bọn họ tuy rằng sẽ không thể có thành tựu to lớn, nhưng với tài nguyên vô tận cùng với đỉnh cấp công pháp, tu luyện đến cảnh giới Đại La Kim Tiên cũng không khó.

Một chiến thuyền thật lớn đột nhiên xuất hiện bên ngoài thành,

Vô số người nhìn thấy mắt đều đơ ra.

Dường như cho đến giây phút này bọn họ mới chính thức hoàn toàn hiểu được Sở Mặc tuy rằng là đứng trước mặt bọn họ nhưng kỳ thật đã hoàn toàn không giống bọn họ rồi

Theo chiến thuyền rời khỏi, Sở Vương Phương Nguyên cùng với bá chủ thảo nguyên Y Ca mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng, liếc mắt nhìn nhau một cái.

- Ngươi hối hận sao?

Phương Nguyên hỏi.

- Có chút, nhưng lại không hối hận.

Y Ca trầm giọng nói:

- Bởi vì bất luật sống như thế nào đều có thể sống tới tốt đẹp.

Phương Nguyên gật gật đầu:

- Con cũng nghĩ như vậy, nhưng sau này, con nhất định chọn ra người ưu tú nhất trong các đời hoàng tử để cho hắn tu tiên.

- Con cũng thế,

Y ca cười gật đầu.

- Như vậy chúng con ở đây phân biệt.

Phương Nguyên nhìn Y Ca:

- Sau này sẽ dựa vào năng lực của chính mình.

- Ha ha ha, tốt. xem ai có thể giành được địa bàn lớn.

Y Ca nói:

- Sở công tử đã nói rồi, sinh linh thế giới này đã hồi phục lại bình thường, người đừng có nghĩ đi giành địa bàn mà quên đi bồi dưỡng nhân tài, con nghĩ hắn nhất định sẽ không nhất bên trọng, nhất bên khinh.

Phương Nguyên cười to, vẻ mặt tự hào nói:

- Đúng thế, nhưng đây là Sở Quốc.

Sở Mặc trước kia lưu lại cho mỗi bên không ít tài nguyên tu luyện và công pháp, đồ vật Sở Mặc đưa ra không phải là tầm thương, cho dù loại thấp kém nhất đối với thiên giới mà nói cũng là đỉnh cấp rồi, huống hồ đây là nhân giới.

Cho nên, chẳng mấy năm nữa, trên mảnh đất này sẽ mọc lên hai cường quốc tu chân.

Mấy ngày sau, Sở Mặc truyền âm khắp thiên hạ

Thế giới dung hợp, cao chớ bắt nạt thấp.

Chỉ có tám chứ, nhưng đó là một pháp chỉ chân chính, trong thiên hạ ai dám không theo.

Sau đó, các thế lực đỉnh cấp trên Viêm Hoàng đại lục bát đầu chuyền coni cho nhau tin tức, trong đó trọng điếm chính là những chỗ của nhân giới, linh giới, tiên giới tuyệt đối không được đụng vào.

Phàm là khu vực Phiêu Diêu Cung bao phủ, đều không thể động vào.

Nhân giới càng lại không thể động vào.

Bởi vì đó là cố hương của Sở Mặc, nơi đó có rất nhiều phàm nhân thông thường, nhưng lại có đủ loại quan hệ với Sở Mặc.

Muốn mở mang lãnh thổ, không vấn đề gì, nhưng nhất định phải nắm rõ nơi nào có thể động, nơi nào không.

Mà lúc này, Sở Mặc đưa theo đám người sớm đã trở về Phiêu Diêu Cung, gặp lại càng nhiều cố nhân.

Cố nhân gặp lại, tự nhiên vô cùng vui vẻ.

Tiệc mở bắt đầu từ hôm gặp lại cho đến bảy tám ngày sau vẫn còn tiếp tục.

Bố trí cho những người Sở Mặc đưa về căn bản không cần Sở Mặc bận tâm, đám người Diệu Nhất Nương trực tiếp đã bố trí thỏa đáng.

Bên ngoài Phiêu Diêu cung ba nghìn dặm, trên đỉnh một ngọn núi.

Đại Công kê cùng Sở Mặc ngồi cùng một chỗ, nhìn về rặng mây đỏ để lại sau khi mặt trời lặn.

- Sư phụ người rất giỏi, nếu không phải là Viêm Hoàng đại lục phong ấn,, nếu hắn sinh ra ở thời đại này, có lẽ sẽ có thành tựu to lớn hơn nữa.

- Ngươi cũng rất giỏi, không ngờ trong thời gian ngắn như thế người đã bước vào cảnh giới chí tôn.

- Đúng thế, Kê gia là ai chơ chứ, ài, không đúng, tiểu tử người đã trở thành đại thánh rồi, ngươi là đang chế giễu kê gia con sao?

- Không có, không có

Kê gia con tại sao có chút không tin,

Sở Mặc cùng Đại Công Kê là bạn bè tốt, điểm này, ngày cả bọn người Hỏa Long cũng còn xa mới so kịp.

Hai người vui đùa một hồi, Đại Công Kê hỏi:

- Có phải rất nhanh liền phải đi rồi không?

Sở Mặc gật đầu:

- Đúng vậy, La Thiên tiên vực, hoàng tộc đã bắt đâu khai chiến với các gia tộc. chiến hỏa không thể lan đến nơi này, nhưng con không thể cứ mãi lưu lại nơi này.

- Đúng thế, đến cảnh giới nào, liền phải làm những việc ở cảnh giới đó phải làm, Đại Công Kê hiếm khi thở dài:

- Nhưng, Viêm Hoàng đại vực bên này, cũng coi như ra rẽ mây nhìn thấy mặt trời rồi, hy vọng những ngày như này có thể tiếp tục kéo dài.

Sở Mặc nói:

- Chỉ cần con còn sống, liền không có ai có thể động đến nơi này.

- Ừ, không ngờ người thật sự trở thành người thủ hộ thế giới này.

Đại Công Kê nói.

Sở Mặc cười cười:

- Sở thị nhất mạch không phải luôn luôn là người thủ hộ sao?

Ngoài xa bên trong Phiêu Diêu thành, vẫn còn tỏa ra không khí vui vẻ.

Đã quá nhiều năm không được náo nhiệt như này, ngoài một số người ngoại lệ, dường như tất cả mọi người đều tề tụ đầy đủ.

Nhưng tu sĩ đỉnh cấp này, toàn bộ tâm trí đều muốn tu luyện đến cảnh giới cao hơn nữa, để làm cho đại vực này quật khởi trên thế gian, mỗi người đều đang làm những việc mình nên làm, nhìn lại đều rất tốt đẹp.

Lại qua vài ngày sau, Kỳ Tiêu Vũ tìm đến, nói với Sở Mặc, dám người bọn nàng muốn đi vào thông đạo của Viêm Hoàng đại vực, tiến vào sân thí luyện

- Cuối cùng cũng phải bước một bước này sao?

Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ:

- Kỳ thật tới cảnh giới như nàng và Hồng Nguyệt, đã không cần thiết phải tiến vào nơi đó rồi.

Sân thí luyện càng thích hợp cho chí tôn ma luyện chính mình.

Kỳ Tiêu Vũ nói:

- Con cùng Hồng Nguyệt cô cô muốn bảo hộ những người khác đi vào, hơn nữa lần này, muốn tiến vào sân thí luyện không chỉ có năm người bọn con, mà là một đám người.

- Ừ.

Sở Mặc hơi hơi nhíu mày.

- Các nàng cũng muốn đi.

Kỳ Tiêu Vũ nhẹ giọng nói:

- Các nàng không muốn càng ngày càng thua xa ngươi, tuy rằng như thế…chí ít cũng có thể thu hoạch được một tin tức.

Hô.

Sở Mặc thở phào một cái, cười lắc đầu:

- Cũng được tùy bọn họ đi, trở về, con sẽ tặng nàng vài món pháp khí, sau đó luyện cho các nàng một số đan dược và pháp khí, trong lúc mấu chốt có thể bảo vệ tính mạng, hơn nữa, sau khi hòa bình, chúng con còn trở về đây ẩn cư.

Ánh mắt Kỳ Tiêu Vũ sáng lên, cười dịu dàng:

- Uhm, con chờ ca ca.
Bình Luận (0)
Comment