Thí Thiên Đao

Chương 1963

Bằng hữu quen biết, cũng trêu đùa y, nói đề tài nói chuyện lớn nhất của y có lẽ là đã từng làm đối thủ của Sở Mặc…

Long Thu Thuỷ chỉ có thể cười khổ trước lời trêu đùa này. Đây đúng là niềm tự hào lớn nhất sâu trong nội tâm y. Năm xưa Sở Mặc vẫn là một thanh niên, chưa trưởng thành cùng y tỷ thí đủ loại. Hiện giờ nghĩ lại, thật sự đã trở thành niềm tự hào lớn nhất sâu trong nội tâm y rồi.

Chỉ là y lại không thể tự mình nói ra niềm tự hào này. Bởi vì trong lòng y cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình. Phục đã phục rồi, tâm phục khẩu phục nhưng lại không muốn cho người ta có cảm giác y muốn nịnh bợ Sở Mặc. Thật ra mọi người đều hiểu cảm giác này, đương nhiên sẽ không có ai nói trắng ra trước mặt y.

Lục Hồng Tuyết, Hoàng Vô Song, Tiêu Trường Bình, Huyên Huyên, Huyên Nhi, Tề Bác, Mao Hãn Hải, Biên Khai Vũ… thậm chí cả La Tố đệ đệ của La Quật cũng tới nơi này!

Còn có Tào Thái Vinh, Từ Yên, Lưu Phong, Hổ Liệt huynh trưởng kết nghĩa của Sở Mặc, tất cả đều tới rồi!

Nguyệt Khuynh Thành có chút oán hận trong lòng, lén lút liếc nhìn Sở Mặc, hiện giờ cảnh giới của nàng đã là rất gần với Chí Tôn, đạt tớicảnh giới Chuẩn Chí Tôn đỉnh cao rồi. Nàng đã từng đuổi theo Sở Mặc, nhưng tốc độ tu hành của Sở Mặc thực sự quá nhanh! Nhanh đến mức nàng căn bản không thể theo kịp.

Nhưng lần này Sở Mặc gặp nàng, cũng chính miệng hứa hẹn, sau này nàng có thể ở lại La Thiên Tiên Vực.

Trên thực tế, lần này Sở Mặc cũng đã thầm quyết định trong lòng. Tài nguyên tu luyện ở La Thiên Tiên Vực này dĩ nhiên là tốt hơn. Những thân bằng này của mình, bất kể là ai chỉ cần nguyện ý ở lại, hắn đều sẽ thu xếp cho họ thật tốt! Những người muốn trở về cũng không sao, hắn sẽ tặng cho họ tài nguyên tu luyện cao cấp nhất!

Đây chính là Sở Mặc.

Sở Mặc chân thành nhiệt tình.

Đám cao nhân Chí Tôn trở về từ Quy Khư, tất cả đều là lão sư của Sở Mặc, lần này gặp lại, Sở Mặc lễ độ mười phần, không hề bỏ sót một ai!

Đám lão sư Chí Tôn này cũng cực kỳ vui vẻ yên tâm về Sở Mặc, đặcbiệt là Đại Khô Lâu, rõ ràng là không thể nhìn ra bất cứ biểu cảm nào của nó, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được nó đang rất vui.

Hoả Long, Thanh Long… còn có tiểu Bạch Hổ.

Nói đến con tiểu Bạch Hổ này, vốn dĩ nó không muốn trở lại La Thiên Tiên Vực chút nào, bởi vì nó không biết phải đối mặt với Cơ Thánh ra sao. Nhưng vẫn bị con cháu hoàng tộc đi đón bọn họ khuyên trở lại. Bởi vì tên con cháu hoàng tộc kia nói với Bạch Hổ, hiện giờ Cơ Thánh đã thay đổi thái độ trước đây đối với Sở Mặc rồi. Hai bên đã thành người một nhà thật rồi. Tần Thi và Đổng Ngữ, Ti Đồ Đồ và Hoàng Kim Thố, Tinh Nhi và Nguyệt Nhi, Thái Điệp Tiên Tử, Kim Ô đại đế, Thanh Phong… người thân quen thực sự quá đông!

Thú vị nhất là đám người của Thuỷ gia, đặc biệt là Thuỷ Hồng An, nhìn thấy Sở Mặc, có chút khó xử, cũng có chút kích động.

Năm xưa Sở Mặc truyền pháp cho Thuỷ gia, Thuỷ Hồng An dẫn theo trên dưới Thuỷ gia quỳ lạy tạ ơn. Hiện giờ dưới hoàn cảnh cửa hôn sự này kéo dài nhiều năm như vậy cuối cùng đã thành rồi, bố vợ và con rể gặp nhau, Thuỷ Hồng An lại có chút mất tự nhiên. Y không biết nên gọi Sở Mặc là con rể hay nên gọi là Sở Mặc tiên sinh.

Ngược lại Sở Mặc bái tạ Thuỷ Hồng An một cách vô cùng lễ độ, cảm ơn y đã yên tâm giao con gái cho mình. Khiến Thuỷ Hồng An hết sức cảm động, trên dưới Thuỷ gia ai ai cũng cảm thấy vinh hạnh.

Đây cũng không coi là nịnh bợ, nhân chi thường tình mà thôi.

Những thân hữu năm xưa, ngoài đám thân hữu nhân giới vừa mới sống lại ra, người kém nhất cũng đã bước vào cảnh giới Đế Chủ cấp cao. Nói ra tất cả đều xem như duyên phận.

Nhìn thấy đám người này, Sở Mặc có cảm giác ký ức lập tức bị kéo về năm xưa, rất cảm động.

Nhưng hắn không có quá nhiều thời gian để ở nơi này hàn huyên với mọi người, sau khi cáo lỗi, Sở Mặc lặng lẽ rời đi. Nhưng, Sở Mặc còn muốn tới một nơi khác, nơi đó, hắn còn có một vài vị khách đặc biệt.

Sau khi hắn đi khỏi, Đổng Ngữ lặng lẽ đến bên cạnh Lưu Vân, nhiều năm như vậy trôi qua, những nữ tử này đã sớm thân như tỷ muội rồi. Đổng Ngữ nhỏ giọng hỏi:

- Hối hận không?

Lưu Vân bật cười khanh khách:

- Đâu có nhiều chuyện để hối hận như vậy, ngược lại ta rất cảm kích hắn, hắn đã cho chúng ta quá nhiều rồi! Chúng ta có thể có cơ hội bước vào Thánh cảnh, ai dám nghĩ tới điều này trong quá khứ chứ?

Đổng Ngữ chớp chớp mắt, cười nói:

- Cũng đúng, lúc trước ngay cả Thánh cảnh ta cũng chưa từng nghe qua, còn tưởng rằng cảnh giới cao nhất của tu sĩ chính là Chí Tôn cơ!

Nghe hai nàng nói chuyện, rất nhiều người không nhịn được mà mỉmcười.

Đúng vậy, ngoài những tiền bối trở về từ Quy Khư ra, gần như tất cả những người có mặt tại đây hôm nay đều đã từng có lần tưởng rằng, Chí Tôn chính là tu sĩ cấp cao nhất rồi. Nếu không có Sở Mặc, có mấy ai có thể thấy được phong cảnh hôm nay?

Sau khi Sở Mặc trở về hoàng thành, lại tiếp đãi rất nhiều bằng hữu vừa mới tới.

Trương Nhã Lộ, Khương Thái Nguyệt, hai tu sĩ Thiên bảng của sân thí luyện này dẫn theo Diệp Thanh, ma nữ, dắt tay nhau tới. Nhìn thấy Sở Mặc, đầu tiên Khương Thái Nguyệt chính thức chúc mừng một phen, ngay sau đó liền bắt đầu trêu chọc Sở Mặc:

- Ta nghe nói, lần này ngươi cùng lúc muốn lấy hai cô nương, chậc chậc, thật là oai phong! Sao hai cô nương kia có thể bằng lòng đi theo ngươi? Hay là để ta gặp trước xem sao?

Sở Mặc trợn mắt nói:

- Sao vậy? Ngươi ghen tỵ rồi sao? Hay là ngươi cũng tới đi, ta lấy cả ba luôn!

Trương Nhã Lộ và Diệp Thanh, ma nữ ở bên cạnh che miệng cười khẽ. Khương Thái Nguyệt bĩu môi nói:

- Thôi đi, ta sợ hai người ngươi còn không ứng phó nổi, lại còn ba người, ta ư… ngươi đừng hòng. Nhưng, Diệp Thanh và ma nữ thì có thể a! Nếu như ngươi đồng ý, thì để cho ngươi lấy cả bốn người!

Mặt Diệp Thanh và ma nữ đều đỏ bừng, biểu cảm không biết làm sao, không ngờ Khương Thái Nguyệt lại đem lửa đốt trên người các nàng. Cả hai đều cực kỳ thẹn thùng.

Diệp Thanh đã bước ra khỏi quá khứ, hiện giờ một lòng hướng đạo. Nhưng sâu trong nội tâm, chưa chắc không hề có chút mơ mộng đối với Sở Mặc người đã đưa nàng rời xa tên công tử xấu xa tồi tệ kia. Chỉ làtâm tư ấy rất mờ nhạt, bởi vì nàng biết điều đó là không thể.
Bình Luận (0)
Comment