Thí Thiên Đao

Chương 1967

Ngay cả đế vương ngồi bên dưới cũng hài lòng gật đầu. Những năm gần đây, Cơ Khải vô cùng thành thục. Hiện giờ rất nhiều việc đều đã có thể tự mình đảm đương rồi. Đầu tiên Cơ Khải nói một chuỗi lời của chủ hôn, sau khi cảm tạ bạn bè khách khứa, lập tức vào chủ đề chính.

- Xin mời nhân vật chính của chúng ta ngày hôm nay! Tân lang… Sở Mặc công tử!

Vô số khách khứa bạn bè dưới lễ đài đều ngẩng đầu lên, mặt tràn đầy mong chờ nhìn lên đài cao.

Sau đó, một thanh niên mặc hắc kim tú long bào, đầu đội kim quan, long hành hổ bộ bước lên đài. Phía dưới lập tức truyền tới một trận xôn xao.

- Hắn chính là Sở Mặc?

- Rất trẻ tuổi a! Thật sự có thể đối kháng với lão tổ sao?

- Nghe nói lúc trước hắn vẫn chỉ là một Chí Tôn…

- Không nhìn ra hắn lợi hại như vậy a, những chuyện kinh thiên động địa truyền ra bên ngoài kia, thực sự đều là hắn làm sao?

Tất cả những người không quen Sở Mặc đều nghị luận ầm ĩ, khôngngừng đánh giá Sở Mặc.

Trên đài cao, Cơ Khải nhìn Sở Mặc cười ôn hoà:

- Hiền đệ, hồi hộp sao?

Sở Mặc thành thật gật đầu, cảnh tượng này quả thực khiến hắn có chút hồi hộp.

Cơ Khải cười nói:

- Không sao, lần sau sẽ ổn thôi.

Sở Mặc:

- ...

Vô số người dưới đài không nhịn được cười rộ lên. Tuy nói người tu hành đạo lữ có thể rất nhiều, nhưng thông thường mà nói, hôn lễ thực sự cũng chỉ có một lần. Cơ Khải thân là hoàng trữ, từ trước tới nay đều vô cùng trầm ổn. Không ai nghĩ rằng y sẽ trêu chọc huynh đệ mình ngay tại chỗ.

Khoé miệng Sở Mặc khẽ giật giật, đáp một câu:

- Vậy lần sau hôn lễ của hoàng huynh, tiểu đệ chủ trì cho huynh!

Hôn lễ của Cơ Khải đã cử hành từ lâu rồi, đạo lữ của y cũng là mộtcông chúa cổ tộc. Nghe nói quản Cơ Khải rất nghiêm. Cho nên, nghe xong lời này của Sở Mặc, Cơ Khải lập tức đầu hàng.

- Hiền đệ, ngươi tha cho ta đi, tẩu tẩu của ngươi ở dưới khán đài đang nhìn ta kìa!

Mọi người lại cười một trận, trong lễ đường tiểu thế giới rộng lớn là tiếng cười rung trời.

Cơ Khải lập tức nghiêm mặt nói:

- Phía dưới, để chúng ta mời ra một nhân vật chính khác của hôm nay… Sở Thiên Cơ! Rất nhiều người dưới đài đều vô cùng ngạc nhiên, không phải bọn họ không biết Sở Thiên Cơ là ai, vấn đề mấu chốt là, theo quy trình, lúc này không phải nên bắt đầu tấu nhạc, mời tân nương ra sao? Lẽ nào hôn lễ của hoàng tộc, quy tắc không giống những nơi khác sao? Cần mời phụ thân của tân lang ra trước sao?

Đế vương ngồi dưới đài, trong mắt lộ ra vẻ ôn tình. Ai nói hoàng gia vô tình? Y chắc chắn không thừa nhận! Chỉ là thân làm đế vương, trách nhiệm y cần gánh vác thực sự quá nhiều!

Hôm nay có thể bù đắp cho muội muội và muội phu cuộc hôn lễ này, trong lòng y vô cùng vui vẻ. Cảm giác vui vẻ này, thậm chí không kémgì niềm vui sau khi La Thiên hoàng tộc nam chinh bắc chiến, khôi phục khí vận lần nữa!

Lúc này, Sở Thiên Cơ cũng một thân hoa phục bước ra, cũng long hành hổ bộ, cũng một thân bá khí! Bước ra đứng cạnh Sở Mặc, khí thế không hề thua kém con trai mình.

Nhưng Sở Mặc có thể cảm nhận rõ ràng, phụ thân ít nhiều vẫn có chút hồi hộp. Hắn nhìn phụ thân, nói đùa:

- Cha, con cảm thấy, cha với mẹ có thể suy ngĩ, thương lượng một chút… sinh cho con một đệ đệ hoặc muội muội.

- ...

Sở Thiên Cơ nhất thời không nói gì, hung ác trợn mắt với Sở Mặc, cảm giác hồi hộp trong lòng lại lập tức biến mất không thấy đâu nữa. Sau đó lại nghĩ: Sinh thêm một đứa nữa? Hình như… cũng không tệ a!

Bên ngoài Cơ Khải mời Sở Thiên Cơ lên đài, bên kia do pháp khí bình phong ngăn lại, đám người Cơ Thanh Vũ ở trong không gian hoàn toàn khép kín, vẫn không hay biết gì cả.

Lần này hoàng gia quá bạo tay rồi, hoàn toàn sử dụng pháp khí đỉnh cấp để bao quanh hiện trường. Cho nên, Cơ Khải đứng trên đài, khuôn mặt bình tĩnh lớn tiếng nói với đám nữ quyến bên kia:

- Bây giờ, xin mời lên đài một người xinh đẹp… thông tuệ… vô song… công chúa Cơ Thanh Vũ của chúng ta!

Nói xong, y vung tay lên:

- Tấu nhạc!

Nhạc sư hoàng gia lập tức bắt đầu diễn tấu những khúc nhạc êm tai, tiếng nhạc tràn đầy vui sướng, bao phủ toàn bộ lễ đường. Rất nhiều người lập tức bị nhạc khúc ưu mỹ này làm cho mê mẩn, trên mặt một số người còn lộ ra vẻ kinh ngạc. Lại lần nữa cảm khái sự tỉ mỉ tinh tế của hoàng gia.

Bởi vì bọn họ đều nghe ra người diễn tấu nhạc khúc này cũng là tu sĩ cảnh giới cao thâm, trong tiếng nhạc mang theo đạo cực sâu, những người này đã có thể khiến nhạc khúc này êm tai đến chân trời, thì cũng có thể khiến nhạc khúc này biến thành công cụ giết người trong nháy mắt! Thậm chí bọn họ có thể khiến người khác chết bất thình lình mà không hề hay biết!

Mặc dù ai cũng biết, hoàng tộc tuyệt đối không thể giết người trong trường hợp này, nhưng trong lòng một số người vẫn cảm thấy chấn động. Trong những thế lực khác, nhạc sư kiểu này, nhiều nhất chỉ có ba hoặc năm người. Nhưng vẫn phải cảm thấy hứng thú, mới có thể đi tu luyện môn này. Thế lực tầm thường, nhạc sư tầm thường thì còn có một số, nhưng loại này, một người cũng không có.

Lại nhìn hoàng tộc bên này, mấy trăm người, chia nhau ngồi ở hai bên đài cao, ngồi tại chỗ, giống như những nhạc sư thông thường, yênlặng diễn tấu nhạc khí trong tay.

Phía sau bình phong, nữ quyến bên kia.

Trong khoảnh khắc giọng nói của Cơ Khải truyền tới, Cơ Thanh Vũ lập tức sững sờ, nàng mặc một thân hoa phục lộng lẫy, đầu đội phượng quan, toàn thân ngây ngốc. Mãi đến khi Kỳ Tiêu Vũ và Thuỷ Y Y bước tới bên nàng, một trái một phải, giọng nói êm tai dễ chịu vang lên:

- Mẹ, còn do dự cái gì chứ? Đến lượt người bước ra rồi!

- Ta…

Trong ánh mắt Cơ Thanh Vũ có chút bối rối, nhìn hai cô gái, rồi lạinhìn những công chúa và thị nữ đang che miệng khẽ cười kia, đến bây giờ nàng mới hơi hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn không dám tin. Lẩm bẩm nói: Điều này, điều này không hợp quy tắc a… nào có đạo lý phụ mẫu ra trước chứ?

- Ai nha, mẹ đi mau lên, mau lên…

Kỳ Tiêu Vũ và Thuỷ Y Y đẩy Cơ Thanh Vũ, cố gắng đẩy nàng ra ngoài.

Cơ Thanh Vũ mơ màng vòng qua tấm bình phong, trong khoảnh khắc vừa bước ra. Mặc dù có nhạc khí du dương đang diễn tấu vô cùng êm tai, nhưng toàn bộ đại điện vẫn truyền tới những tiếng trầm trồ.

Đẹp!

Đẹp quá!

Xinh đẹp vô song!

Đây chính là ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với Cơ Thanh Vũ.
Bình Luận (0)
Comment