Thí Thiên Đao

Chương 2003

- Chúc mừng đạo hữu!

- Chúc mừng đạo hữu!

Lại có vài tia thần niệm từ phía khác truyền tới, tất cả đều tràn đầy thiện ý. Hầu tử biết, nó đã thành đạo, thành đạo Tổ Cảnh rồi!

Từ giờ trở đi, con đường trước mặt nó đã trở nên rộng mở không gì sánh được. Tuy là không dám nói từ nay về sau sẽ toàn là con đường bằng phẳng, nhưng ít ra... nó đã thật sự đứng giữa Đại Vực này, trở thành một thành viên của bọn họ.

Cho nên nó cười ha ha một tiếng:

- Cám ơn chư vị đạo hữu!

Sáu Đại Thánh khác tuy là không nói chúc mừng hay lời vô ích gì thêm, bởi vì giữa huynh đệ chúng nó không cần, nhưng ánh mắt nhìn vềphía Hầu tử lại khó nén vẻ hâm mộ và mất mác.

Hầu tử nghiêm túc nói:

- Bảy huynh đệ chúng ta đồng tâm, hôm nay là ta, ngày mai sẽ là các cậu!

Sáu Đại Thánh đều gật đầu. Tổ cảnh đó... ai không muốn chứ?

Lúc này, thiên lôi tinh khiết màu vàng ở nơi xa bắt đầu chậm rãi nhạt dần.

Thân thể Sở Mặc đắm chìm trong thiên lôi, trên người mặc dù tỏa rauy thế như biển nhưng chẳng biết tại sao đã thăng đến Tổ Cảnh rồi.. Hầu tử đã trở thành Cự Đầu nhưng vẫn như trước nghĩ, lúc này Sở Mặc giống như một vương giả vô địch!

Đúng vậy, là vương giả trong Cự Đầu!

Cảm giác này, trong lòng sáu Đại Thánh càng thêm mãnh liệt!

Miêu Đại Thánh lầu bầu:

- Meo meo, thế nào mà ta cảm giác bây giờ ta muốn quỳ lạy tiểu tử kia vậy?

- Ta cũng có cảm giác thế đấy.

Tuyết Giao Đại Thánh nói.

- Ta cũng có!

Ngưu ma Đại thánh nói.

- Đều giống nhau...

Côn Đại Thánh cười khổ nói:

- Tiểu tử kia... Thật là đồ ngoại tộc!

Cảm giác giống nhau cũng dâng lên trong lòng những Cự Đầu này. Khi ánh sáng màu vàng tinh khiết kia tản đi, bóng dáng của Sở Mặc trong nháy mắt xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Trong đầu những sinh linh còn sống trong chiến trường Viễn Cổ, bảng danh sách trực tiếp xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.

Tên của Sở Mặc là đệ nhất!

Thương Lam lão tổ và Cửu Liệt lão tổ chẳng biết đã chạy bao xa rồi, ở trong nháy mắt này đều trợn tròn mắt, sau đó đứng ngẩn ở nơi đó. Lại sau tiếp... hai người bọn họ vậy mà đều phun ra một ngụm máu tươi! Vết thương đạo trên người trở nên nặng hơn! Uy thế!

Đây là uy thế của Sở Mặc!

Bởi vì nhân quả quấn thân, cho dù là ở trong chiến trường Viễn Cổ này, bọn họ vẫn không thể hoàn toàn chạy trốn được.

Chỉ là uy thế phát ra trên người Sở Mặc thôi cũng đủ làm vết thương đạo của bọn họ trở nên càng thêm nghiêm trọng.

- Xong rồi!

Thương Lam lão tổ sắc mặt tái nhợt. Từ khi thành đạo Tổ cảnh tớinay, ông ta chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vọng như này bao giờ! Ông ta là Cự Đầu Tổ Cảnh! Là cao thủ đỉnh cấp thật sự có thể tung hành toàn vũ trụ! Ông ta cho tới nay vẫn chưa gặp phải chấn động gì quá lớn.

Không ai có thể làm dao động đạo tâm của ông ta.

Nhưng hôm nay, đạo tâm của ông ta đã dao động. Cho tới nay, ông ta vẫn tin tưởng vững chắc cho tới nay không có ai làm gì được ông ta. Vốn là vương tay là có thể đụng tới, thậm chí một vài thứ không để ý lắm cũng trong nháy mắt trở nên rất xa xôi, dường như cuộc đời này khó có thể có cơ hội tới gần lần nữa. Thương Lam lão tổ sợ ngây người!

Ông ta biết đó là chuyện gì!

Là cảnh giới của ông ta... đang rơi xuống thấp!

- Không... không thể như vậy! Không nên như vậy! Đạo của ta.. cố định... không ai có thể làm dao động đạo tâm của ta!

- Không!

Phụt...! Thương Lam lão tổ lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi, giữa ngụm máu đó không biết chứa bao nhiêu đạo của ông ta.

Cho nên ông ta đưa tay ra, luyện hóa ngụm máu đó thành một viên huyết đan, sau đó dùng lực nuốt vào. Chỉ có điều ngay sau đó lại càng có nhiều máu tươi bao hàm cả đạo hạnh của ông ta phun ra từ miệng ông ta. Cho dù ông ta áp chế như nào cũng cơ bản không khống chế được

Cảnh giới của ông ta dường như thoáng cái đã rơi xuống cảnh giới Đại Thánh.

Bên kia, tình huống của Cửu Liệt lão tổ hầu như giống hệt ThươngLam lão tổ.

Những Cự Đầu này đã chịu đủ nhân quả quấn thân, vết thương đạo dằn vặt vô số năm, trong quá trình cảnh giới nhanh chóng tụt xuống thì cảnh giới còn lại của những người này duy trì sát biên Tổ cảnh, nhưng cũng lung lay sắp đổ.

Ông ta bắt đầu điên cuồng nuốt vào miệng những thiên tài địa bảo!

Hầu như thoáng cái, tất cả thiên tài địa bảo trên người đều được nuốt vào trong bụng, sau đó điên cuồng luyện hóa chúng! Rốt cục, ông ta ổn định lại cảnh giới của mình, khiến cảnh giới của mình khó khăn lắm mới dừng lại ở sát biên giới cảnh giới Tổ cảnh. Một thân vết thương đạo cũng càng thêm nghiêm trọng, bất cứ lúc nào đều có thể rơi vào nguy hiểm.

Lúc này, gã đưa mắt nhìn Thương Lam lão tổ ở một bên.

Thương Lam lão tổ đã hoàn toàn thành cảnh giới Đại Thánh trong nháy mắt đã cảm nhận được nguy cơ từ bên người. Ông ta nhìn về phía Cửu Liệt lão tổ, trong ánh mắt cũng không có quá nhiều sợ hãi, ngược lại, ông ta đã bình tĩnh lại. Bởi vì khi cảnh giới bị hạ xuống đã làm đạo hạnh phức tạp vô số năm của ông ta... triệt để biến mất!

- Cửu Liệt, giết ta, đối với ngươi cũng không có ý nghĩa gì, đúng không?

Thương Lam lão tổ nói rồi lấy một vật trên người ra, để nó bay về phía Cửu Liệt. Ông ta trầm giọng nói:

- Đây là tất cả tài nguyên của ta, tích tụ cả đời đều ở đây rồi, bây giờ là của ngươi.

Sâu trong đôi mắt của Cửu Liệt có một tia hổ thẹn, chỉ có điều cũng chỉ là thoáng qua mà thôi. Gã nhìn Thương Lam lão tổ, đưa tay nhận lấy pháp khí kia:

- Ta không giết ngươi... Thương Lam lão tổ khom người thi lễ với Cửu Liệt:

- Cám ơn ngươi, Cửu Liệt đạo hữu!

Chỉ có điều trong nháy mắt đó, Cửu Liệt đã ra tay. Gã chém ra một đao, trong nháy mắt đã chém đầu Thương Lam xuống.

- Mượn đầu ngươi dùng một lát!

Cửu Liệt nói.

- Ngươi...

Cả người Thương Lam muốn điên luôn, muốn tự bạo lại trong nháy mắt đã bị phong ấn đầu rồi.

- Thật xin lỗi đạo hữu, ta không giết ngươi nhưng cũng không thể bỏ qua cho ngươi được. Mong là đầu của ngươi có thể làm cho Sở công tử thỏa mãn mà tha cho ta một mạng.

Cửu Liệt nói xong thì ném đầu của Thương Lam lão tổ vành mắt đang muốn nứt ra vào trong không gian pháp khí thuộc về gã.
Bình Luận (0)
Comment