Thí Thiên Đao

Chương 2022

Nơi trung tâm của Đại Cước tà tôn đại khái không khác lắm so với chỗ của Tam Diệp thiên tôn, so ra thì an ninh hơn các chỗ còn lại một chút. Nhưng cuộc chiến tranh giành tài nguyên cũng xảy ra hàng ngày.

- Năm xưa Đại Cước tà tôn từng nảy sinh mâu thuẫn kịch liệt với lão tổ tộc một mắt chúng ta. Nghe nói cuộc chiến đấu giữa hai bên khi ấy còn đã ảnh hưởng đến sự an nguy của lối đi. Một khi lối đi hoàn toàn sụp đổ thì cả đại vũ trụ đừng ai hòng được tốt đẹp. Vùng tối chính là nơi phải đứng mũi chịu sào. Cho nên, sau đó hai bên liền ngừng chiến, cũng bởi vậy mà các cự phách nơi vùng tối mới ký kết hiệp định ngưng chiến. Mối quan hệ giữa các sinh linh cao cấp nhất kia mới tạm coi như ổn thỏa. Nhưng thực tế, mối thù giữa hai bên vẫn còn đó. Mông Nã nói:

- Nhưng mà Đại Cước tà tôn rất thú vị, trên lãnh địa của nó có đủ mọi loại sinh linh hỗn tạp, trong đó cũng có không ít tộc một mắt. Cho nên hẳn là tới đó chúng ta sẽ an toàn. Nhưng mà trước đó chúng ta còn cần chuẩn bị một chút, không thể cứ qua đó trắng trợn như vậy được.

Mông Nã vừa nói, thân hình liền mông lung mờ ảo, sau đó, tướng mạo của nó xảy ra biến đổi không nhỏ. Mặc dù Sở Mặc thấy vẫn là một mắt, nhưng những tộc một mắt khác đều ở đó mà khen ngợi rầm rầm.

- Tướng quân như bây giờ đã không thể lộ ra hình dáng vốn có rồi!

- Không chút tì vết nào!

- Chẳng có sơ hở gì!

- Tướng quân uy vũ!

Sở Mặc:

- …

Sau đó, dáng vẻ của tất cả một mắt có mặt ở đó đều xảy ra thay đổi. Dù sao trong mắt Sở Mặc có biến thế nào cũng xấu. Ừ, xấu như cũ. Cuối cùng, những một mắt này đưa mắt nhìn về phía Sở Mặc, một tên một mắt tổ cảnh nói:

- Mông Nhất, chỉ còn ngươi thôi, ngươi cũng phải biến đổi, lúc trước khi chiến đấu với tộc Xích Xà ngươi là người mạnh nhất, dáng vẻ của ngươi ắt cũng bị nhiều người nhớ trong lòng!

Sở Mặc có chút im lặng, suy nghĩ một chút, thân hình hắn bắt đầu xảy ra thay đổi.

Sau đó, một thanh niên vóc dáng thật cao, ngọc thụ lâm phong xuất hiện trước mặt bầy một mắt này.

- A!

- A?

- Hả?

- Loài người?

- Trời ơi… sao xấu thế?

Đánh giá của một mắt cuối cùng khiến Sở Mặc có cảm giác không nói nên lời. Xấu xí?

Ông đây đã đẹp trai vô địch thiên hạ rồi có được không?

Giao lưu giữa chủng tộc khác nhau thật khó khăn.

Đám thuộc hạ của Mông Nã nhìn Sở Mặc biến từ một mắt thành loài người cũng không có cảm giác gì lớn. Bởi vì trong lòng bọn họ, Mông Nhất dù là tộc một mắt hay loài người cũng được, đều là người của mình.

Mọi người đều từng vào sinh ra tử với nhau, thứ tình cảm này hoàntoàn có thể vượt qua ranh giới chủng tộc.

Mông Nã cũng không thấy quá kinh ngạc, chẳng qua trong lòng chỉ hơi cảm khái. Nó nghĩ Sở Mặc hẳn là chủng tộc khác trà trộn vào tộc một mắt, nhưng lại chưa từng cho rằng Sở Mặc sẽ là loài người.

Nếu không có trận biến cố này, có lẽ nó sẽ nghi ngờ mục đích mà Sở Mặc đến bên cạnh nó, nhưng bây giờ những điều này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Bởi vì mọi người đã đều là châu chấu trên cùng một sợi thừng.

Mặc dù Mông Nã là tộc một mắt nhưng nó không phải ngu si. Nó rấtrõ ràng, bây giờ Sở Mặc có thể bỏ đi. Người ta lắc mình một cái biến thành loài người, thậm chí còn có thể nghênh ngang đi qua địa bàn tộc Xích Xà. Dù sao với thực lực của hắn thì cũng không mấy người trong tộc Xích Xà ngăn được.

Nhưng hắn lại không đi, vẫn ở lại bên cạnh mình, chỉ là ân tình tình này thôi, Mông Nã cũng nhận rồi.

- Xin lỗi, tướng quân, lúc trước ta lừa ngươi. Tên thật của ta là Sở Mặc, ta là loài người.

Sở Mặc nói với vẻ mặt đầy thành khẩn. Mông Nã vỗ vai Sở Mặc:

- Cái này thì có gì, anh em, ta cũng hiểu. Mỗi sinh linh đều có nỗi khổ riêng. Mặc dù ngươi luôn lừa gạt chúng ta nhưng lại chưa từng làm chuyện gì có lỗi với chúng ta cả.

Sau đó, Mông Nã mang theo bọn Sở Mặc bắt đầu tiến về hướng địa bàn của Đại Cước tà tôn.

- Phạm vi của vùng tối rất rộng, rộng đến đâu ta cũng không nói được. Bởi vì rộng quá nên có dùng tốc độ ánh sáng thì mấy chục tỉ năm cũng chưa đi hết cả vùng tối. Mặc dù tốc độ của chúng ta nhanh hơn ánh sáng rất nhiều, nhưng chúng ta cũng không thọ lâu như vậy, có thể thămdò hết mọi bí mật của vùng tối.

Đối mặt với câu hỏi của Sở Mặc, Mông Nã cười khổ nói:

- Cho nên thực ra vùng tối mà chúng ta đang sống, chẳng qua cũng chỉ là một phần nhỏ của vùng tối mà thôi.

- Cho nên nói, nơi khác trong vùng tối, cũng có khả năng có sinh linh khác tồn tại, cũng có kẽ hở tiến vào lối đi?

Sở Mặc hỏi.

- Trên lý thuyết thì là như vậy, nhưng cũng có nhiều vùng tối không có sinh linh nào tồn tại. Có bao nhiêu khe hở tiến vào lối đi thì cũng chưa ai tính ra được. Mông Nã nói:

- Dù sao chắc chắn phải có rất nhiều. Lối đi là một nơi vô cùng quan trọng, nó nối liền rất nhiều vũ trụ thật và vũ trụ phản chiếu.

- Có thể phân biệt được đâu là vũ trụ thật đâu là vũ trụ phản chiếu không?

Sở Mặc cảm thấy thật tò mò với việc này.

Cái này giống như hai cánh của con bướm vậy, ai có thể nói rõ cánh nào của con bướm mới là cánh thật, cánh nào lại chỉ là hình ảnh phản chiếu qua gương. Không ai nói rõ được!

Cho nên, đối mặt với câu hỏi bất bình thường này của Sở Mặc, Mông Nã cũng chỉ có thể trợn to mắt, lắc đầu nói:

- Không biết, ta còn chưa từng tới loại vũ trụ nào hết, anh em, ngươi hỏi khó ta rồi!

Vừa nói vừa nhìn hướng đám tùy tùng của mình.

- Cũng hỏi khó ta!

- Cả ta nữa!

- Uyên bác như ta mà cũng không biết.

Sở Mặc:

- …

Chung sống với nhau thời gian dài như vậy, dần dần Sở Mặc cũng phát hiện ra, sinh linh trong vùng tối, ít nhất là những tộc một mắt bên cạnh hắn này, đều không phải là hoàn toàn không có tí xíu tình cảm nào, cũng không tàn nhẫn tới nỗi chẳng để ý tới hết thảy. Chỉ có thể nói rằng, môi trường sống đã tạo nên cho họ nguyên tắc xử sự như thế. Nhưng trên cơ bản, những một mắt này không thể được tính như loại ác ma không điều ác nào không làm.

Cho nên, có rất nhiều khi, sự thật chính là như vậy, không biết rõ sẽ tạo nên biết bao mâu thuẫn cùng hiểu lầm. Tuy nhiên cõi đời này cũng có rất nhiều sinh linh có năng lực hiểu rõ hoặc bản thân đã hiểu rõ nhưnglại cố ý giả bộ hồ đồ.
Bình Luận (0)
Comment