Thí Thiên Đao

Chương 2038

Không khoa trương mà nói, thế gian này không ai được như hắn!

Trong giây lát, Sở Mặc hoàn toàn biến hóa diện mạo và khí tràng trên người. Lúc này sự chú ý của mọi người đều tập trung vào trận đấu, căn bản là không để ý sự biến hóa này.

Hơn nữa, trước khi Sở Mặc bắt đầu hành động cũng đã tính ra kết quả rồi!

Cho nên, hắn làm vô cùng tự nhiên trôi chảy, căn bản không có chỗ nào làm người khác hoài nghi. Thậm chí ngay cả Tử Đạo vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn, trong giây lát ấy, cũng sinh ra một loại ảo giác: Sở Mặc sao đột nhiên biến mất rồi?

Tử Đạo vẻ mặt kinh hãi, vô cùng chấn động. Hắn cũng là một Cự Đầu Tổ Cảnh!

Tuy rằng gã cho rằng giữa tu sĩ cùng cảnh giới với nhau có chia ra thực lực cao thấp, nhưng mà đây quá khoa trương rồi? Ngay cả dưới mắt của gã mà Sở Mặc vẫn có thể rõ ràng biến thành một người khác. Sau đó, càng khoa trương hơn nữa ở chỗ một hình dạng lão già đạo cốt tiên phong của Sở Mặc, sau giây phút hốt hoảng không ngờ lại xuất hiện ở đó!

Im lặng ngồi ở đó, ngửa đầu, nhìn tiểu thế giới trong không trung đang chiến đấu càng ngày càng kịch liệt! Quả thực là gặp quỷ rồi!

Tử Đạo trong giây lát thậm chí còn hoài nghi phán đoán của chính mình.

Bởi vì gã đích thật là nhìn thấy Sở Mặc đứng lên, đi lên phía trước, một bước bước lên thì biến thành một người khác. Sau đó, gã nhìn thấy một lão già đạo cốt tiên phong không ngờ vẫn ngồi yên lặng ở chỗ đó.

Phân thân, biến hóa... những thần thông này, đối với tu sĩ cảnh giới này mà nói không tính là một chuyện khó. Nhưng nếu muốn làm giống như việc Sở Mặc làm trước mặt mọi người … hoàn toàn là thần khôngbiết quỷ không hay, thực sự không dễ dàng!

Càng quan trọng hơn là hóa thân của Sở Mặc ngồi ở đó, khí tức trên người và cả tràng vực trên người cũng không có bất kì biến hóa gì!

Ít nhất, trong mắt những Cự Đầu cảnh giới tổ cảnh như Tử Đạo là không có bất kì biến hóa gì!

Một phân thành hai!

Không một khuyết điểm! Miệng Tử Đạo không khỏi hơi hơi há ra, gã bây giờ vô cùng nghi ngờ đôi mắt và phán đoán của mình. Mà để gã xác định tất cả đều là thật, là một đạo thần niệm đột nhiên truyền vào trong tinh thần thức hải:

- Cậu bây giờ lập tức đứng dậy, đi đến cửa đại điện đợi ta.

Sau đó, Tử Đạo nhìn tu sĩ nghèo khổ mặc áo tang kia, trước mặt vô số đại nhân vật, từ từ, đi về phía góc tường bên kia.

Tử Đạo ngay lúc này, trong sâu thẳm nội tâm có một sự kích động mãnh liệt, thiếu chút khiến gã rơi lệ! Thậm chí gã còn có kích động muốn tiến lên, cầu xin Sở Mặc đi cứu Âu Dương Phỉ! Không thân chẳng quen, Sở Mặc sao mà giúp ta? Ta sao có thể báo đáp được ân tình này của hắn? Cho dù là lấy mạng của ta… ta sẽ cam tâm tình nguyện sao?

- Đừng kích động, ta có cách, cậu chỉ cần dựa theo lời ta nói mà làm. Ta và cậu có tình bạncố tri, chuyện này, sau này rồi nói.

Thần niệm Sở Mặc dao động, truyển vào trong tinh thần thức hải của Tử Đạo.

Tử Đạo vừa cảm động, vừa nghi hoặc, liều mạng tìm trong ký ức của mình. Gã muốn biết người mà gã cảm thấy quen thuộc rốt cuộc từng gặp ở đâu? Lúc này, đại sảnh yến hội, mọi người đều trầm trồ khen ngợi.

Bởi vì cuộc chiến của Ô Long và Liệp Thần quả thực là quá kịch liệt rồi!

Chiến lực của song phương không khác nhau lắm, Ô Long có thể mạnh hơn một chút, nhưng Liệp Thần có Thiên Ma Tán. Lúc này Thiên Ma Tán đã mở ra, tản ra lực lượng lạnh lẽo kinh khủng, không ngừng oanh tạc Ô Long. Ô Long cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, Kim Cương Kiếm trong tay gã uy mãnh vô cùng.

Ầm ầm đùng! Trong tiểu thế giới không ngừng vang lên tiếng nổ, cảnh tượng đó thậm chí khiến người ta hoài nghi, tiểu thế giới này rốt cuộc có thể chống đỡ được các chiêu thức của hai Cự Đầu tổ cảnh này hay không. Gần như lúc nào cũng có thể bị phá vỡ, sau đó là trời sập xuống đỉnh đầu mọi người.

Loại cảm giác căng thẳng và kích động này khiến cho sinh linh của cả đại sảnh yến hội đều có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Đủ những tiếng gào, thét vang lên, tất cả sinh linh đều hưng phấn.

Ngay cả Tạ Tà, trên khuôn mặt tà mị cũng lộ ra vẻ hưng phấn. Không ai chú ý tới tu sĩ khổ cực do Sở Mặc hóa thân, càng không ai chú ý Tử Đạo thay đổi hình dạng lặng lẽ rời khỏi phòng khách yến hội.

Khi Sở Mặc đi qua nữ tử thuộc hạ của Ô Long đang coi chừng Âu Dương Phỉ và đám con gái, những nữ tử trước đây cực kì lạnh lùng đang vô cùng cuồng nhiệt nhìn tiểu thế giới, la lớn:

- Tướng quân! Giết hắn đi!

Sở Mặc đi ngang qua bọn họ, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn!

Không nói đùa chứ, ai dám ở đây gây chuyện thì cái mạng nhỏ của người đó không giữ được! Âu Dương Phỉ một chút tâm tư xem náo nhiệt cũng không có, trong lòng nàng chỉ còn lại bất lực, phẫn nộ và thê lương. Cảm giác mà vận mệnh không do bản thân làm chủ khiến tâm tư nàng chết lặng.

Lúc này, một đạo thần niệm đột nhiên truyền tới tinh thần thức hải của nàng.

- Âu Dương Phỉ, đừng sợ, ta tới cứu cô.

Âu Dương Phỉ tuy rằng tu vi bị phong ấn nhưng chung quy cũng là tu sĩ tổ cảnh, trong lòng tuy rằng đầy khiếp sợ nhưng biểu hiện trên mặt không có biến hóa gì hết. Chỉ liếc nhìn Sở Mặc, trừng mắt nhìn iểu hiệnrằng nàng đã hiểu.

Sau đó, Sở Mặc đi ngang qua người Âu Dương Phỉ.

Như là một trận gió thổi qua, Âu Dương Phỉ đột nhiên biến mất không thấy nữa, nhưng sau đó, nàng hoàn toàn không tổn hại gì xuất hiện ở đó. Vẫn là một bộ dạng nguội lạnh, cúi đầu, không nhúc nhích.

Trong nháy mắt đó, nữ tử gương mặt cuồng nhiệt đang xem thì hơi nghi ngờ nhìn qua bên này. Nhưng mà nàng chỉ thấy một gã tu sĩ nghèo khổ mặc áo tang từ từ rời khỏi. Nữ tử canh gác lơ đểnh bĩu môi, tiếp theo tiếp tục quay đầu xem cuộc chiến trong tiểu thế giới.

Sở Mặc vẻ mặt bình tĩnh đi về hướng lối ra của đại điện.

Súc địa thành thốn!

Một bước đã đi đến lối ra, sau khi đi ra cổng thì nhìn thấy Tử Đạo đứng ở đó.

Sở Mặc trực tiếp truyền một đạo thần niệm tới:

- Người tới tay rồi, đi theo ta. Hai thân ảnh, gần như đã biến mất ở đó.

Bên ngoài cũng có không ít sinh linh của Hôi Địa tụ tập, thân phận địa vị của bọn họ không đủ tư cách vào phòng khách yến hội nên đều tụ tập ở bên ngoài, cũng vô cùng tập trung nhìn lên kính tượng thần thông cực lớn trên bầu trời.

Trong kính tượng cũng đang chiếu ra trận chiến đấu của Ô Long tướng quân và Liệp Thần tướng quân!

Bầu không khí bên ngoài, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn trong đại sảnh. Còn có cả cá cược, tiếng trầm trồ khen ngợi, tiếng chửi bới nhaukhông dứt bên tai.
Bình Luận (0)
Comment