Thí Thiên Đao

Chương 2129

Mấy câu nói nói ra rất nhẹ rất nhạt, nhưng trong đó lại tràn đầy sự tín niệm vô địch của Sở Mặc. Sở Mặc nhìn hai nàng, vừa liếc nhìn chăm chú con ưng khổng lồ màu lam... đã nhiều năm như vậy, con ưng khổng lồ màu lam này có lẽ đã thành đồng bạn của bọn họ.

- Sinh linh trong thế gian, một trong những nhược điểm lớn nhất là tự tin, một trong các ưu điểm lớn nhất... cũng là tự tin.

Sở Mặc cười nói:

- Mấy năm nay, ta cũng không phải không có tăng tiến. Xem đi, nếu như Ô Long sơn chủ xuất hiện lần nữa, ta đối phó có lẽ dễ hơn nhiều so với lần trước.

Thủy Y Y dịu dàng nhìn Sở Mặc, rốt cục quyết định độ kiếp đột phá! Một khắc nàng bước lên không trung, toàn bộ đất trời trng nháy mắt gió thổi mây vần. Khi nàng bắt đầu huy động sức mạnh trong cơ thể, tấn công gông cùm Tổ cảnh thì trên trời cao, kiếp vân nổi lên bốn phía!

Răng rắc!

Tia sấm sét Tổ cảnh đầu tiên ầm ầm giáng xuống.

Trên không trung xa vô tận, bóng dáng toàn thân tản ra ánh sáng đúng hẹn mà tới.

Quả nhiên vẫn tới! Thời gian mấy năm cũng không thể làm Ô Long sơn chủ bỏ qua việc truy sát họ.

Ô Long sơn chủ cũng đủ kiên trì, vậy mà có thể cứng rắn chịu đựng hôm nay mới xuất hiện.

Chỉ có điều lúc này, con ưng khổng lồ màu lam nói:

- Chúng ta cùng đi!

Sở Mặc lắc đầu:

- Không phải, hai người... chuẩn bị đánh lén đi!

- Đánh lén?

Trong đôi mắt của con ưng khổng lồ màu lam nhìn Sở Mặc chằm chằm:

- Ô Long sơn chủ biết rõ sự hiện hữu của chúng ta, phải đánh lén như nào?

Sở Mặc cười ha ha một tiếng:

- Nó nhất định cho rằng các người cũng không dám ra tay.

Trong đôi mắt của con ưng khổng lồ màu lam bắn ra tia sáng sắc bén:

- Đã nhiều năm như vậy, ta nghe cậu giảng đạo vô số lần cũng khôngphải không thăng tiến chút nào.

Thân hình Sở Mặc lóe lên xuất hiện trên không cả triệu dặm, lại lóe lên xuất hiện ở càng xa hơn, đón đầu Ô Long sơn chủ.

Lần này, Sở Mặc dẫn luôn Thiên Tự Thần Văn, ngưng thành chiến y cường đại. Trên đỉnh đầu là Thương Khung Thần Giám, chân đạp Hỗn Độn Hồng Lô, cầm trong tay Thí Thiên. Trên cánh tay trái, kim quang lóe sáng.

Sở Mặc không hề khoa trương. Những năm gần đây, hắn đã tiến vào một lĩnh vực hoàn toàn mới trong việc tu luyện. Cảnh giới của hắn, cũngđã vọt vào Tổ cảnh đỉnh. Khoảng cách với thái thượng tuy là còn rất xa, nhưng so với lần trước gặp phải Ô Long sơn chủ thì mạnh mẽ hơn nhiều.

- Đến đây đi, cho ta xem thử mấy năm qua ngươi có chút tiến bộ nào không.

Sở Mặc nói rồi cánh tay trái vung lên, đánh thẳng về phía Ô Long sơn chủ.

Grao!

Gặp lại kẻ thù đặc biệt đỏ mắt. Ô Long sơn chủ thấy Sở Mặc khí thế cả người rốt cuộc lại tăng lên vài phần. Đạt tới trạng thái cao nhất.

Chỉ có điều trong nháy mắt song phương đánh chính diện, Ô Long sơn chủ đột nhiên phân thành hai, một Ô Long sơn chủ khác xông thẳng về phía Thuy Y Y đang độ kiếp.

Thân hình Sở Mặc cũng vô cùng tự nhiên phân thành hai, đuổi theo phân thân kia của Ô Long sơn chủ.

Nhấc chân đạp một cước. Cửu Tự Chân Ngôn sau một cước này của Sở Mặc thì ầm ầm bạo phát.

Sức mạnh Đại Đạo mênh mông đó đối lập với công pháp và thần thông của Ô Long sơn chủ, có năng lực khắc chế cường đại. Phân thân của Ô Long sơn chủ dường như đã hạ quyết tâm, không muốn dây dưa với Sở Mặc nữa, liều mạng chống đỡ một cước đó của Sở Mặc cũng muốn nhằm về phía Thủy Y Y.

Nhưng nó nằm mơ cũng không nghĩ tới một cước này của Sở Mặc lại quá hung tàn! Một cước này của hắn thực sự không chỉ có sức lực vô song, càng nhiều hơn là Đại Đạo vô thượng của Cửu Tự Chân Ngôn.

Trước khi vận tự quyết... Sở Mặc bất động như núi, phân thân kia cũng dừng sững ở đó, dường như đã cắm rễ trên không trung, cho dù là ai cũng không thể lay động được hắn.

Càng tu luyện tới cảnh giới cao, Sở Mặc có thể từ trong chân kinh Cửu Tự Chân Ngôn này phát hiện ra tiềm năng cường đại dường như cả cuộc đời cũng không phát hiện hết ra được.

Quyết chữ “Binh”, năng lượng mênh mông. Đa phần tinh khí của đất trời trong nháy mắt quyết chữ “Binh” vận hành cũng đã chui vào trong cơ thể của Sở Mặc, sau đó lại trong nháy mắt nhảy trúng cái chân của Sở Mặc.

Sau khi đạp một cước ra, toàn bộ nện trên thân thể của Ô Long sơn chủ.

Một kích này như một cái búa tạ đập gãy những khớp xương của phân thân Ô Long sơn chủ.

Nhưng cũng còn chưa kết thúc. Quyết chữ “Đấu”, vũ trụ cộng hưởng theo.

Lúc này Ô Long sơn chủ đã có kinh nghiệm hơn nhiều. Nó chống lại được tràng vực kinh khủng áp bách tới, muốn lấy tràng vực cường đại hơn để trấn áp Sở Mặc đến không thở nổi.

Mà khi Sở Mặc vận quyết chữ “ Đấu” của Cửu Tự Chân Ngôn, trong nháy mắt đã liên hợp với vũ trụ này, gây nên cộng hưởng với toàn bộ vũ trụ.

Ô Long sơn chủ cho dù có mạnh tới đâu thì cũng không có năng lực đối kháng với toàn bộ vũ trụ. Cho nên, tràng vực mạnh mẽ đến mức làmngười ta run sợ của y trong nháy mắt đã bị Sở Mặc phá hỏng.

Thậm chí không thể phát lực chút nào tới thân thể của Sở Mặc.

Lần này, Ô long sơn chủ đến có chuẩn bị. Sở Mặc... sao lại không có chứ? Sở Mặc vận hành quyết chữ “Giả”, khôi phục năng lực độc nhất vô nhị, hồi phục lại cơ thể mình trước khi chưa bị thương. Cấp bậc chiến đấu quá quan trọng. Bởi vì cũng không ai dám cam đoan sau một khắc mình sẽ không bị thương. Một khi bị thương dĩ nhiên sẽ ảnh hưởng đến chiến lực.

Sở Mặc lại vận quyết chữ “Giai”, thần niệm cảm ứng kinh khủngtrong thời gian ngắn đã hoàn toàn phong tỏa Ô Long sơn chủ và phân thân của y lại.

Điều này cũng cực kỳ quan trọng, bởi vì lấy cấp bậc như sinh linh của Ô Long sơn chủ, muốn không bị một tu sĩ Tổ cảnh phong tỏa thì có vô số cách. Nói vậy, một chiêu qua rất có thể đánh chúng chỉ là một tàn ảnh mà thôi.

Nhưng dưới sự tập trung của quyết chữ “giai”, cho dù là sinh linh cảnh giới Thái thượng cũng không thể nào che giấu được.

Cửu Tự Chân Ngôn là Sở Mặc hoàn thành trong nháy mắt. Cho nên, tự quyết của Sở Mặc ẩn tàng khí tức bản thân một cách hoàn mỹ. Đại Đạo đó làm Ô Long sơn chủ cảm thấy sợ hãi và muốn điên lên. Bởi vì trong thần thức của y, Sở Mặc vậy mà đã biến mất.

Y đã không thể tìm được tung tích của Sở Mặc.

Điều này quá đáng sợ.

Đáng sợ hơn là tiếp đó, uy lực của Liệt Tự quyết bắt đầu thể hiện ra.

Thời gian và không gian nơi này trong nháy mắt đã nằm trong tràng vực của Sở Mặc. Cho nên, dòng sông thời gian vừa muốn xuất hiện đãbiến mất không thấy tăm hơi nữa.
Bình Luận (0)
Comment