Thí Thiên Đao

Chương 2181

Thương Khung Thần Giám trực tiếp trấn áp lão. Sở Mặc cầm lấy đầu lão, sau đó tiếp tục hành tẩu trên lãnh địa của cổ tộc Đông Phương. Còn rất là nhiều tòa thành đó.

Cổ tộc Đông Phương có hơn một ngàn tòa thành lớn. Trong mấy ngày vừa qua, Sở Mặc đã hủy diệt hơn tám trăm tòa. Mỗi chỗ hắn đi qua, toàn bộ sinh linh đều tiến nhập luân hồi. Sở Mặc không biết đã tiêu diệt bao nhiêu sinh linh. Thí Thiên trong tay hắn đỏ hơn, trông càng yêu dị, cứ như một lưỡi máu di động.

Sát khí của nó đủ để khiến tu sĩ Tổ cảnh tâm thần rung động, chịu đả kích lớn. Cây đao này uống rất nhiều máu rồi.

Hơn tám trăm tòa thành bị phá hủy, có thể nói, khí số của cổ tộc Đông Phương đã bị Sở Mặc phá vỡ.

Dù Sở Mặc dừng tay thì cổ tộc Đông Phương cũng sẽ thành gia tộc mạt hạng, hạng hai hạng ba thôi. Quy luật luân hồi tàn khốc khiến bọnhọ không có khả năng trở mình.

Còn đối với Sở Mặc, giết chóc như thế này chưa đủ để bù đắp cho những oan hồn của Vương tộc Sở thị khi xưa. Năm xưa vô số đệ tử đã bị tính kế.

Cổ tộc Đông Phương có hơn một ngàn tòa thành lớn. Chưa kể đến các thành nhỏ hơn. Cổ tộc Đông Phương so với Vương tộc thì chỉ như con kiến, không đáng nhắc tới.

Căn cứ vào bản chép tay của lão bộc và một số kí ức còn sót lại, Sở Mặc biết năm xưa, sau khi Tự tổ vẫn lạc, gia tộc còn bốn tu sĩ Tháithượng nữa, nhưng ba người đã biến mất. Lão bộc không biết chuyện cấp cao như vậy, chỉ có thể suy đoán về các đại nhân vật trong Vương tộc, sau đó ghi lại. Vì có khả năng, ba vị kia biến mất thần bí như thế là vì đi tìm con đường trong truyền thuyết.

Căn cứ ký ức mà Sở Mặc thức tỉnh, Sở Mặc cũng không có nhiều ấn tượng với ba vị Cổ tổ đó lắm.

Trước khi Sở công tử xuất hiện, các cổ tộc có quan hệ khá thân thiết với Vương tộc nên bọn họ đều biết Vương tộc chỉ còn một Thái thượng. Vì thế bọn họ mới dám to gan, mười mấy Cổ tổ của mười ba gia tộc liên thủ tiêu diệt toàn bộ Vương tộc Sở thị trong một đêm. Việc bọn họ đã làm dù chết một trăm lần cũng không đền hết tội. Cổ tộc Đông Phương chỉ là khởi đầu mà thôi. Sở Mặc cũng không lo lắng lắm về đám sinh linh Khôi Địa kia.

Thái thượng Cổ tổ của Khôi Địa không thể vượt qua những cái khe kia để đi vào, tối đa chỉ có sinh linh Tổ cảnh vào được thôi. Dù các cổ tộc của thông đạo bị diệt hết thì Sở Mặc có lòng tin đánh đuổi được đám sinh linh Khôi Địa kia.

Sở Mặc tiếp tục con đường báo thù của hắn, một đường giết hơn chín trăm toà thành. Tòa cổ thành cuối cùng không còn một bóng người. Toàn bộ đệ tử đã chạy trốn. Bọn họ trốn đi, không dám dừng lại ở các thành lớn.

Chủ thành, thành lớn, rồi thành thị trung, thành thị nhỏ… đều nhận được tin, lần đầu tiên các đệ tử của cổ tộc Đông Phương trốn với quy mô lớn thế này.

Bọn họ bị sợ vỡ mật, liều mạng trốn càng xa Vương tộc càng tốt.

Sở Mặc không thèm để ý. Sau khi hơn một ngàn tòa chủ thành bị sụp đổ, hắn cầm đầu của Đông Phương Hằng Thái bay về Vương tộc Sở thị. Lúc này, tính ra hắn mới chỉ ly khai Vương tộc ngắn ngủi có năm ngày.

Mà đấy là Sở Mặc cũng không đặc biệt chú ý thời gian. Hắn để rất nhiều thời gian cho bọn họ chạy trốn. Không phải hắn mềm lòng mà hắn muốn những người đó cảm nhận loại sợ hãi đến tuyệt vọng này.

Gì mà ai làm người đó chịu chứ? Năm đó vô số đệ tử của Vương tộc có trêu chọc ai đâu. Đám đệ tử kia thoạt nhìn vô tội, thậm chí đến chết cũng không biết mình vì sao phải chết. Nhưng biết bao năm qua, bọn họ nhờ uống máu của Vương tộc Sở thị mà trở nên hùng mạnh. Chỉ vì nguyên nhân này cũng để họ không thoát được tội rồi.

Lúc đầu Đông Phương Hằng Thái còn chửi bới Sở Mặc, nhưng cuối cùng, lão cũng chẳng còn hơi sức mắng người nữa. Lão bị thủ đoạn của Sở Mặc làm cho không nói nên lời.

- Ngươi thấy tay ta đầy máu tanh ư? Đông Phương Hằng Thái, ngươi có nhớ năm đó ngươi giết biết bao đệ tử của Vương tộc ta không? Chẳng lẽ trong đầu ngươi không có tí ký ức nào sao? Ngươi có nhớ bao nhiêu sinh linh, bị một kích của ngươi sau đó trở thành một oan hồn đầy oan niệm không? Sở Mặc cầm đầu Đông Phương Hằng Thái, lạnh lùng hỏi.

Đông Phương Hằng Thái cắn răng nói:

- Ngươi khác gì bọn ta năm đó chứ.

- Ha ha ha…

Sở Mặc cười to.

- Đúng vậy, chẳng khác gì cả.

- Vậy ngươi có tư cách gì mà chỉ trích ta?

Đông Phương Hằng Thái nghiến răng nói.

- Ta không chỉ trích ngươi, ta chỉ hỏi ngươi quên hay chưa thôi.

Sở Mặc từ tốn nói.

- Ta cảm thấy chuyện ta đang làm rất tốt. Sao, ngươi có thể dùng thủ đoạn như vậy nhưng không cho người khác dùng sao? Chẳng lẽ chỉ mình các ngươi có lý à.

- Tay ngươi cũng đầy máu. Ngươi là một tên hung thủ, sát nhân hàng loạt.

Đông Phương Hằng Thái rống giận.

Sở Mặc cười cười:

- Ừ đúng rồi, ngươi nói quá đúng. Bất quá, ngươi có ý kiến gì nào?

- Ngươi sẽ không có kết quả tốt.

Đông Phương Hằng Thái khẽ rít qua kẽ răng, nhắm mắt lại.

- Ồ, ta chờ đó. Oan oan tương báo. Ta sẽ chờ hậu nhân của mười ba tộc các ngươi tới giết ta. Ta sẽ chờ bọn họ phá vỡ gia tộc của ta. Việc ta làm, ta không hối hận. Các ngươi cũng không cần hối hận về việc mình làm năm đó, bởi vì đã làm rồi, thì không có tư cách hối hận nữa.

Sở Mặc nhàn nhạt nói, nhìn bầu trời đỏ sậm sau lưng.

Đông Phương Hằng Thái ngây dại. Lão đâu nói được gì. Sở Mặc côn đồ như vậy, không sợ tất cả các cổ tộc trả thù. Dù là Đông Phương Hằng Thái tung hoành ngang dọc biết bao năm tháng, nghe lời nói quyết tuyệt như vậy cũng bị á khẩu, không trả lời được. Cuối cùng, lão chỉ có thể lẩm bẩm:

- Hy vọng ngươi có thể nói được làm được, đến lúc đó đừng hối hận.

Lúc này Sở Mặc lười để ý đến lão.

Trong Vương tộc Sở thị, pháp trận kinh khủng vẫn đang vận hành. Tám phần mười tu sĩ đã bỏ mạng, số còn lại đang khổ chiến. Dù trên người họ có pháp khí cường đại bảo vệ nhưng vẫn khó mà thoát được pháp trận khủng khiếp phía dưới.

Những người còn sống này trơ mắt nhìn cây cột thứ hai được dựng lên gần ranh giới phế tích, sau đó, phía trên có thêm một cái đầu người.

Khi nhìn thấy rõ, bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng. Vì cái đầu đó là đầu của Đông Phương Hằng Thái.

Lão tổ thứ hai, Thái thượng Cổ tổ của gia tộc Đông Phương. Thế mà lại bị người ta đóng cọc vào đầu thế kia. Đông Phương Thắng được vài pháp khí cổ cường đại bảo vệ, không thụ thương nhiều nhưng hiện giờ cũng lộ vẻ tuyệt vọng.
Bình Luận (0)
Comment