Thí Thiên Đao

Chương 2286

- Ngươi là muội muội của ta, sao ta lại không nhận ra ngươi?

Sở Mặc nghiêm túc nói.

Năm xưa khi cha đang chán nản nhất, là tên nhóc giả trai trước kia này, một mực chăm sóc cha. Tuy là trên thực tế cha cũng không cần nàng bảo vệ hay chăm sóc. Nhưng phần tâm ý này cũng vĩnh viễn ghi trong lòng.

Trên mặt Nam Ca lộ ra vẻ cảm động. Bây giờ nàng cũng có thân phận công chúa chính cống, tu vi cũng tới thánh nhân, so với ngày xưacủa nàng mà nói thì đúng là một trời một vực. Tuy chỉ là chi phụ hoàng tộc, nhưng cả hoàng tộc La Thiên không ai dám bất kính với nàng.

Trên thực tế, cả chi của Sở Mặc đều có đại vị tương đối đặc thù trong hoàng tộc La Thiên. Có thể nói, gần như còn vượt qua con cháu dòng chính!

Địa vị của họ đều rất cao!

Ví dụ như ông nội Sở Mặc, mỗi lần ông qua đây, mấy đời lão đế vương đều sẽ xùng xuất quan ra uống rượu cùng ông. Sở Sở nhìn thoáng qua Từ Nam, thoải mái nói:

- Tỷ, ngươi đừng ngắt lời, để ca cho chúng ta gặp hai cháu trai nào.

Cảm tình của Sở Sở và Từ Nam khá tốt, hai nàng thân như chị em nên nói chuyện khá hợp ý.

Sở Mặc sửa lại:

- Một đứa là cháu gái, tên Sở Đồng, làm chị, Tiêu Vũ sinh, một cháu trai, tên Sở Hiên, là Y Y sinh.

Sở Mặc nói, trực tiếp lấy hai món thần liêu từ trong thế giới ThươngKhung Thần Giám ra.

Hai đứa bé hơn một tuổi đang bị phong ấn trong đó, ngủ say sưa.

Hai đứa trẻ đều cực kỳ xinh xắn, phấn điêu ngọc mài, như là tinh linh vậy.

Lúc trước Sở Mặc đồng ý với Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y giải phong ấn cho hai đứa trẻ chẳng qua chẳng qua là muốn mang hai đứa về cho cha mẹ và người thân gặp trước mà thôi.

Bởi vì hắn không thể xác định mọi người thân của hắn có thể theo cùng không.

Cho nên, hắn hy vọng ở lại bên La Thiên Tiên Vực một thời gian, đểmọi người đều gặp được hai đứa bé này.

- Ái chà, hai đứa nhóc thật là đáng yêu!

Trong nháy mắt khi thấy hai đứa trẻ, Cơ Thanh Vũ cùng Sở Thiên Cơ đều như bị hòa tan.

Cơ Thanh Vũ nhìn hướng Sở Mặc:

- Làm sao ngươi lại phong ấn chúng?

Sở Thiên Cơ cũng bất mãn nói:

- Sao nhẫn tâm thế? Phong ấn chúng làm gì? Mấy cô gái Sở Sở, Từ Nam, Khương Thải Nguyệt đều có chút bất mãn với Sở Mặc. Dù các nàng đã đoán được Sở Mặc làm vậy ắt phải có nguyên nhân, nhưng cũng thấy rất không nỡ.

Hai nhóc đáng thương kia cũng chẳng biết đã bị phong ấn bao lâu.

Sở Mặc cười khổ nói:

- Chuyện này một lời khó nói hết, ta có thể thăng tới cảnh giới này phần lớn cũng nhờ vận may.

Lúc này, Cơ Khải đi tới vừa cười vừa nói:

- Thôi tới đây, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, đêm nay chúngta không ngủ, để Sở Mặc hiền đệ kể tỉ mỉ cho chúng ta trải nghiệm ở thế giới kia.

Đây thực ra là chuyện mọi người cùng quan tâm nhất.

Chỉ có Cơ Thanh Vũ nhìn Sở Mặc cáu giận nói:

- Ngươi giải phong ấn cho cháu trai cháu gái của ta ngay! Nhìn thấy mà không bế được, ngươi định để chúng ta chết thèm sao?

Sở Thiên Cơ bên kia cũng sáng mắt nhìn Sở Mặc, rất có xu thế nếu ngươi dám phản đối chúng ta liền trở mặt. Sở Mặc lắc đầu cười khổ, lòng nói, cha ngươi chẳng phải cũng bị ông nội phong ấn bao nhiêu năm sao? Lập tức hắn bỏ phong ấn.

Hai đứa nhỏ mới được khôi phục tự do từ trong thần liệu đều mở bừng hai mắt.

Nhìn mọi người cười giòn tan, một chút cũng không khóc!

- Quá thần kỳ! Đây đúng là trẻ con hơn một tuổi sao?

Sở Sở tiến tới định ôm hai đứa.

Nhưng lại bị Sở Thiên Cơ cùng Cơ Thanh Vũ cướp trước. Đây làcháu trai cháu gái của họ mà, cảm giác dòng máu chung, khiến hai người còn không quan tâm tới từng trải của Sở Mặc!

- Nào ông bế cái nào.

- Bảo bối, bà ôm một cái!

Với hai người này mà nói thì nào còn chuyện gì hạnh phúc hơn?

Còn trải nghiệm những năm nay của Sở Mặc, tên nhóc này mạng lớn, hiện giờ đứng đây không sứt mẻ, còn nói hai con dâu của họ đều rất tốt. Thế thì còn cần hỏi gì nữa? Tuy là họ cũng quan tâm, nhưng sức chúý lại hướng về lũ nhỏ phần lớn rồi.

Hai chị em Sở Đồng và Sở Hien cũng không sợ người lạ, cười toe toét với mọi người. Nhưng hễ người khác muốn bế chúng, chúng đều sẽ chủ động rụt lại trong long ông bà mình. Điều này khiến Sở Thiên Cơ và Cơ Thanh Vũ đắc ý không ngớt.

Sau đó, người trong hoàng cung nhanh chóng mang rượu và thức ăn cao cấp nhất ra.

Sở Mặc bắt đầu kể cho mọi người nghe những gì hắn trải qua, dường như nghe chuyện truyền kỳ vậy, mọi người đều nghe tới mức trợn mắthá miệng.

Nhất là khi lần đầu họ được biết, thì ra bảng phong thần và chiến trường viễn cổ lại là một cạm bẫy lớn!

- Điều này… sao lại như vậy?

Đến đế vương già cũng có cảm giác không thể chấp nhận nổi.

Bọn họ tán dương chuyện xưa của chiến trường viễn cổ bao nhiêu năm, bất cứ ai vào bảng phong thần lại như đeo ách, chuyên môn hãm hại những sinh linh ưu tú nhất trong vũ trụ này. Sự chênh lệch giữa lý tưởng và thực tế như sông với biển, quá lớn!

Những kinh nghiệm sau đó của Sở Mặc lại càng khiến những người này thấy ly kỳ.

Đến cuối cùng, cả đại điện đều yên tĩnh tới nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.

Một mình Sở Mặc… vậy mà chống lại cả thế giới lối đi! Kẻ địch của hắn, vậy mà đều là cổ tổ cảnh giới thái thượng!

Thảo nào đối mặt cự phách tổ cảnh hôm nay hắn nói cười liền đã tiêudiệt hết. Hoàn toàn không gặp khó khăn. Thì ra ở thế giới cao cấp nhất trong lòng họ… Sở Mặc vẫn là một bậc vương giả!

- Lần này ta trở về cũng là vì bên kia yên ổn, nhiều chuyện ta đã xử lý hòm hòm rồi. Thế giới này đã rất nguy hiểm, không biết lúc nào liền tan vỡ. Cho nên lần này ta về, là muốn đem hết mọi người đi.

Sau khi nói đại khái trải nghiệm những năm nay, Sở Mặc nhìn mọi người nói.

Hắn cũng không nói hết mọi chân tướng, thí dụ như chuyện của đại thần Bàn Cổ, thế giới ngoài lối đi. Những thứ này thực quá xa vời vớihọ. Nếu như có thể, Sở Mặc nguyện đưa họ đi tới cuối cùng.

Cho tới khi chân chính tìm được nơi có thể an cư mới thôi.

Nhưng trong quá trình này, hắn lại không muốn để mọi người cùng phải chịu áp lực.

Việc Sở Mặc nói với mọi người đều khá là khó tiêu hóa. Thế giới thông đạo thế mà hoàn toàn khác so với tưởng tượng của họ. Còn nữa, Sở Mặc lại có thể nhìn thấy người trong thế giới phản chiếu!

Ở trong thế giới kia, thực sự có một “chính mình” khác! Loại cảm giác này quá thần

kỳ.

Sở Sở nhìn Sở Mặc không nhịn được hỏi:

- Ca, Sở Sở kia, là người thế nào?

Sở Mặc cười nói:

- Đáng yêu giống ngươi.

Sở Sở nháy mắt mấy cái:

- Ta muốn lập tức gặp nàng quá đi!
Bình Luận (0)
Comment