Thí Thiên Đao

Chương 2351

Đã có nhiều đồng bạn và bộ hạ bị giết như vậy, trong đám tu sĩ Thái thượng đã chết đó chắc chắn có số lượng lớn là tâm phúc của những người này. Muốn nói bọn họ không nghĩ gì, thật sự lãnh huyết vô tình, Sở Mặc cũng không tin.

Cứ như vậy, song phương đều trầm mặc, ai cũng đều không nói gì.

Sau đó Sở Mặc nhìn thấy những người khác trong chiến hạm. Lúc này mới thấy vốn nhiều người như vậy đã trở thành tu sĩ Thái thượng rồi.

- Quả nhiên là tầm mắt quyết định cao độ, cách tính toán quyết định tương lai.

Đối với sự thay đổi đó Sở Mặc vô cùng hài lòng. Vẻ mặt hắn mừng rỡ nhìn mọi người.

Chỉ có điều những người này đều tỏ vẻ rất nghiêm trọng, bọn họ đều đang lo lắng cho Sở Mặc.

Tỷ đệ Sở Đồng và Sở Hiên tiến lên thi lễ với Sở Mặc. Hai tỷ đệ này dựa theo tuổi tác tính thì cũng coi như nhân vật lão bối chân chính. Nhưng ở trước mặt Sở Mặc bọn họ lại vẫn giống như năm đó, vô cùng tôn trọng cha của mình.

Sở Mặc đối với hai đứa con của mình cũng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo. Từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ ở cùng lúc hai đứa ở thời thiếu niên, dốc lòng dạy dỗ bọn chúng. Đến sau khi bọn nó lớn lên, hầu như Sở Mặc không có thời gian để quan tâm nhiều. Kệ hai đứa chạy như điên bên ngoài, thực sự chưa từng nghĩ bọn nó lại có thành tựu cao như vậy. Điểm ấy lại có chút ngoài dự liệu của Sở Mặc.

- Cha, không sao chứ?

Dáng dấp của Sở Đồng thậm chí còn hơn cả mẫu thân Kỳ Tiêu Vũ của nó, thuộc về dạng gần như hoàn mỹ, hơn nữa là một nữ hài tử linh tính cực cao. Thấy Sở Mặc thì trên mặt nở nụ cười vui vẻ đi tới kéo cánh tay của Sở Mặc.

Sở Hiên lại có dáng vẻ lão luyện thành thục, vẻ mặt trầm ổn, nhìn Sở Mặc nói:

- Chúc mừng cha đã tấn thăng tới cảnh giới Đại Tổ.

Sở Mặc sờ sờ đầu nữ nhi, than thở:

- Nữ nhi ngoan, cha vẫn ổn!

Sau đó nhìn Sở Hiên nói:

- Các con cũng tiếp tục cố gắng, sau này có thời gian, ta giảng đạo cho các con.

- Thật tốt quá!

Trên mặt của Sở Hiên nhất thời có vẻ hài lòng, thích thú.

Tiểu tử này lão luyện thành thục, kỳ thực đều là giả vờ, trong xương cốt cũng rất hoạt bát, chẳng những thừa kế tính nết của Thủy Y Y mà cũng có nhiều điểm giống với Sở Mặc.

Đám Ma Quân lúc này cũng đều đi tới nhìn Sở Mặc, trong lòng bọn họ tràn ngập cảm khái.

Nhất là Ma Quân, ông ấy thực sự coi như là đã từng bước nhìn Sở Mặc từ một thiếu niên thế tục lớn lên. Năm đó lúc còn ở cùng Sở Mặc, dạy dỗ Sở Mặc, bây giờ nhớ lại như còn rõ mồn một trước mắt, dường như mới ngày hôm qua vậy. Nhưng về thời gian lại đã qua nhiều năm lắm rồi.

- Tất cả mọi người yên tâm đi, chuyện này còn chưa tới mức cùng đường. Nhưng bây giờ ta nhất định phải xác định trước tâm ý của chủ ba thế lực.

Sở Mặc nói.

Thủy Y Y nhẹ giọng nói:

- Trong mắt của ta, bọn họ nhất định muốn khống chế được chàng. Bởi vì chỉ khi khống chế được chàng thì mới có thể đảm bảo tùy thời có thể rời khỏi thế giới thân thể cổ thần.

Kỳ Tiêu Vũ gật đầu:

- Đúng vậy, chính là như vậy. Chàng xem những Đại tổ này, mỗi tên đều là kẻ vong ân phụ nghĩa.

Sở Mặc cười nói:

- Bọn họ cũng là bất đắc dĩ, không thể thả ta đi.

- Hừ, đó cũng là vong ân phụ nghĩa.

Kỳ Tiêu Vũ lạnh lùng hừ một tiếng:

- Chúng ta lại chẳng nợ bọn họ cái gì!

- Nếu như chỉ là đơn thuần thiếu nợ hay không nợ thì hay rồi!

Sở lão thở dài một tiếng.

Lúc này, Phiêu Linh nữ đế ở một bên bỗng cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

- Sở Mặc, nếu chốc nữa phải đánh nhau, chúng ta nhất định phải xuất thủ!

Ma Quân nói:

- Đúng, chúng ta chịu đủ sự thờ ơ lạnh nhạt rồi!

Trên mặt Sở Mặc treo nụ cười gượng, mới vừa định nói thì Phiêu Linh nữ đế giành nói trước:

- Cậu không cần khuyên chúng ta trốn, da còn da lông mọc, còn chồi sẽ đâm thành cây.

Sở Mặc nhất thời trầm mặc.

Sự lo lắng lớn nhất trong lòng hắn thật ra vẫn luôn là những người thân bên cạnh mình.

Cho nên hắn mới không bằng lòng với đề nghị của Sở Tuệ, đột phá vòng vây đám Đại tổ ở đây để rời đi, cũng là bởi hắn không muốn nhìn thấy những người ở bên cạnh mình xuất hiện bất kỳ sự ngoài ý muốn nào.

Rất hiển nhiên, Ma quân, Sở lão hay Phiêu Linh nữ đế cũng giống nhau, trong lòng họ đều biết rõ tất cả, cho nên, bọn họ cũng không muốn như vậy!

- Chúng ta đã được cậu che chở quá nhiều năm rồi.

Phiêu Linh nữ đế nhẹ giọng nói:

- Nếu như cậu thực sự có một không hai toàn bộ thế giới thân thể cổ thần thì chúng ta cũng có thể an tâm. Nhưng vấn đề là, mỗi một trận, trên người của cậu đều sẽ mang vết thương. Ở trước mặt chúng ta, cậu cứ làm như không có việc gì, nhưng chúng ta lại khó có thể an lòng. Chúng ta không hy vọng nhìn thấy một ngày kia khi cậu ngã xuống, chúng ta vẫn còn đang bên cạnh làm một người đứng xem. Cảm giác đó quá khó chịu, cho dù chết trận cũng còn tốt hơn là như vậy.

- Cha sẽ không ngã xuống...

Sở Đồng ở một bên nhẹ giọng nói.

Phiêu Linh nữ đế gật đầu:

- Đương nhiên, không ai hy vọng hắn ngã xuống.

Trong lòng Sở Đồng cũng hiểu, nàng kéo cánh tay Sở Mặc, nói:

- Cha, đừng để bọn con làm những người đứng xem nữa.

Sở Hiên nghiêm túc nói:

- Chúng con cũng muốn tham chiến!

- Đúng vậy, Mặc Nhi, thế giới Thần Giám còn vô cùng nhiều người đều mong mỏi có thể trợ giúp chàng, bao gồm cả những cổ tổ cảnh giới Thái thượng. Bọn họ cũng không muốn cứ an ổn sinh hoạt ở đó như vậy, đối với họ sự an đổn đó không chịu nổi.

Kỳ Tiêu Vũ nói:

- Nhóm cổ tổ Thái thượng đó lúc ban đầu đã giúp đỡ chúng ta an định toàn bộ thế giới Thần Giám, hiện tại bọn họ cũng đã hoàn toàn an tâm, con cháu đời sau của mình ở trong thế giới Thần Giám sẽ không gặp phải bất kỳ sự bất công nào. Bọn họ cũng hiểu không có huynh sẽ không có thế giới Thần Giám. Cho nên, cùng sinh cùng tử. Muốn chiến đấu, thì cùng nhau đánh đi.

Sở Mặc nhìn bọn họ, nhìn từng khuôn mặt hoạt bát, một lúc lâu mới thở dài một tiếng:

- Mọi người hẳn là nhìn thấy, người trẻ tuổi kia khủng bố đến mức nào, hắn ta chỉ dùng một chiêu...

Sở lão gật đầu:

- Chính bởi chúng ta nhìn thấy, cho nên chúng ta càng thêm kiên định hơn.

Phiêu Linh nữ đế vừa cười vừa nói:

- Toàn bộ thế giới Thần Giám, tu sĩ Tổ cảnh trở lên đều đã để lại một giọt tinh huyết của mình, niêm phong đầy đủ trí nhớ cất vào kho. Tin rằng nếu quả thực có ngày nào đó chết trận, tương lai không xa sẽ có thể lần nữa thức tỉnh. Chỉ cần cậu ở đây, chúng ta nhất định có thể đủ kiên trì đến cuối. Để chúng ta cùng chiến đấu với cậu đi.
Bình Luận (0)
Comment