Thí Thiên Đao

Chương 2366

Nhưng đạo huyết quang này vẫn xông về phía Thái Thượng Vô Cực.

Thái Thượng Vô Cực trực tiếp vận hành Cửu Tự Chân Ngôn.

Lúc này, uy lực của Cửu Tự Chân Ngôn đã mạnh mẽ tới trình độ khó có thể tưởng tượng.

Cho dù một kích của thanh niên này hung ác độc địa tới trình độ như vậy, dù trong tay của hắn nắm giữ thần khí búa Bàn Cổ, nhưng một kích này vẫn khó có thể thương tổn được Thái Thượng Vô Cực.

- Đại Tổ đỉnh cao… cư nhiên có thể có năng lực như thế?

Người thanh niên lạnh băng mở miệng, nghe như đang tán dương, nhưng lại ẩn chứa loại miệt thị, lại hết sức rõ ràng:

- Thế nhưng ở trước mặt ta, những thứ này… căn bản không đáng nhắc tới.

Khi đang nói chuyện hắn vọt thẳng qua đây, bắt đầu công phạt Thái Thượng Vô Cực.

Búa Bàn Cổ trong tay, uy lực mỗi một búa đều như đang khai thiên tích địa, vô cùng đáng sợ.

Cái loại quang mang bén nhọn này, cho dù là Thái Thượng Vô Cực cũng không cách nào tiếp xúc trực tiếp.

Lúc này Vô Lượng Phật Đà khẽ đọc một tiếng niệm phật:

- A di đà phật!

Hắn xuất thủ.

Ở giữa thân thể hắn xuất hiện một đại phật kim sắc to lớn, đại phật này dường như muốn tràn ngập toàn bộ Huyết Vực!

Đỉnh thiên lập địa!

Ngồi xếp bằng ở trên hư không, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất!

- Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn?

Sắc mặt người trẻ tuổi khẽ đổi:

- Ngươi sao lại biết tuyệt học Đại Từ Đại Bi Nam Vô Thiên.

Lúc này vị đại phật kim sắc vươn một bàn tay trực tiếp nhấn về phía người trẻ tuổi.

- Giả thần giả quỷ!

Người thanh niên rít gào một tiếng, giơ búa Bàn Cổ trong tay, trực tiếp chém tới.

Ùng ùng!

Một trận tiếng vang, bàn tay đại phật màu vàng cư nhiên xuất hiện từng vết rách.

Những người trẻ tuổi lúc này cũng hộc máu.

Trên mặt của hắn lộ ra vẻ nổi nóng, trước hắn từng hoành hành vô số năm trong tứ đại Giới, chẳng bao giờ thất bại. Nhưng lại không nghĩ tới sau khi tiến vào thế giới thân thể Cổ Thần lại liên tiếp chịu nhục. Sinh linh hắn vốn không coi trọng lại tạo phiền toái lớn như vậy cho hắn.

Điều này khiến trong lòng hắn vô cùng tức giận.

- Một kích Bàn Cổ!

Hắn gầm thét, quăng búa Bàn Cổ lên chém về phía đại phật kim sắc:

- Chỉ bằng loại người may mắn học được một chút Đại Từ Đại Bi Nam Vô Thiên mà cũng muốn tới trấn áp ta sao? Ngươi có thiên tư trác tuyệt, nhưng tiếc là pháp thân của ngươi không được tinh túy!

Ầm ầm!

Lại một trận thanh âm lớn, người thanh niên nhịn không được phun ra một búng máu tươi lớn.

Nhưng pháp thân đại phật màu vàng lại bị hắn chém thành hai nửa!

Lão hòa thượng ngồi xếp bằng ở chỗ đó phun ra một ngụm tiên huyết, trên khuôn mặt từ bi lộ ra chút bất đắc dĩ.

- Lão hòa thượng.

Lão đạo sĩ nổi giận gầm lên một tiếng, vung tay lên, một vòng tròn to lớn xuất hiện ở trong Huyết Vực.

Lúc này cái vòng tròn trực tiếp biến thành một đồ án thái cực!

Một nửa đen, một nửa trắng!

Hai bên, mỗi bên có một con mắt!

Con mắt màu đen và con mắt màu trắng gần như cùng mở ra nhìn về phía người trẻ tuổi kia.

Thân thể người trẻ tuổi nhất thời như bị sét đánh, run rẩy kịch liệt.

ộc!

Hắn lần nữa phun ra một búng máu, sau đó cả thân thể đều lung lay muốn đổ.

Nhưng hắn vẫn huy động búa Bàn Cổ, nghiêm khắc chém về phía đồ án thái cực kia.

- Thái cực đồ này… đã ra hình dạng, nhưng vẫn khó có được Hồng Mông Đại Đao Tử Kim Thiên tinh túy! Nói ta là tên trộm, các ngươi cũng là trộm! Cái này vốn không phải tuyệt học của các ngươi! Là các ngươi trộm được!

Ầm!

Thái cực đồ vỡ tan.

Thân thể lão đạo sĩ cũng bị thương nặng.

Không có biện pháp, cảnh giới của người trẻ tuổi này đã đạt tới tầng thứ Giới chủ.

Lão hòa thượng và lão đạo sĩ tuy mạnh mẽ không ai bằng, nhưng vẫn cách Giới chủ một khoảng rất xa.

Người thanh niên gầm thét, hươ một búa về phía lão hòa thượng.

- Đi chết đi! Tên trộm!

Keng!

Một đạo thanh âm chợt vang lên.

Sau đó một hào quang màu đỏ rực rỡ hoa mỹ trực tiếp chắn phía trước búa của người trẻ tuổi, trực tiếp phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.

Ầm!

Thí Thiên cùng búa Bàn Cổ hung hăng đụng vào nhau.

Thân hình người trẻ tuổi trực tiếp bị ném bay ra bên ngoài.

Giống như một con diều bị đứt dây, bay vào sâu trong Huyết Vực.

Sau đó Sở Mặc đầu tóc bạc trắng, khóe miệng tràn ra một tia tiên huyết, hắn đứng ở nơi đó, mâu quang lạnh như băng nhìn về chỗ kia, thậm chí không thèm để ý tới thương thế của lão hòa thượng cùng lão đạo sĩ.

Bởi vì người trẻ tuổi kia cũng không bị trọng thương trí mạng.

Hắn đi ra từ bên kia.

Trong ánh mắt của hắn tràn ngập tán thương, nhìn Sở Mặc nói:

- Thật không hổ là người hợp thời, trong vô vàn sinh linh ngươi đã trổ hết tài năng, quả thật có tài.

Sở Mặc trực tiếp chém một đao về phía người thanh niên:

- Không cần ngươi tới đánh giá!

Keng!

Thí Thiên cùng búa Bàn Cổ lại lần nữa hung hăng đụng vào nhau.

Thân hình hai bên đều lui về phía sau.

Lão hòa thượng cùng lão đạo sĩ bị thương bên kia đều thở dài, nếu như có thể, bọn ho thật sự không muốn thấy Sở Mặc bỏ qua việc tế luyện Tinh Hạch chạy tới trợ giúp.

Nhưng tình hình thực tế nếu Sở Mặc không tới trợ giúp, bọn họ có thể chẳng mấy chốc sẽ chết!

Cái loại chênh lệch về cảnh giới này thật sự quá lớn!

Người thanh niên vừa chịu lần giáo huấn trước, căn bản không muốn kéo dài thời gian, muốn dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc trận chiến, sau đó lấy đi năm khối Tinh Hạch.

Trong lòng hắn thầm hận, Tinh Hạch thuộc tính kim đã bị Sở Mặc hấp thu một ít. Nhưng cũng không sao, cùng luyện hóa thanh niên này là được.

Keng! Keng! Keng!

Giữa Sở Mặc cũng người trẻ tuổi trực tiếp bạo phát đại chiến!

Đây tuyệt đối là một trận chiến đấu kinh khủng!

Trực tiếp khiến mảnh Huyết Vực này trở nên sôi trào.

Người thanh niên càng đánh càng kinh hãi, hắn thật sự bị chấn động, không nghĩ tới Sở Mặc chỉ hấp thu Tinh Hạch thuộc tính kim ít năm, cư nhiên đã có chiến lực đáng sợ như vậy.

Chỗ chết người nhất chính là, Sở Mặc tựa hồ nằm giữ kỹ thuật đánh nhau của Bàn Cổ!

Đây đơn giản là một loại đả kích khổng lồ đối với người thanh niên, búa Bàn Cổ trong tay hắn chỉ có ba bốn chiến kỹ Bàn Cổ, mỗi một chủng đều tương đối đáng sợ.

Trước hắn một búa chém giết nhiều tu sĩ cảnh giới Đại Tổ như vậy, dựa vào chính là kỹ thuật đánh nhau quần công đỉnh cấp trong búa Bàn Cổ.

Hiện tại hắn làm lại một lần, hắn đã không làm được.

Bởi vì kỹ thuật đánh nhau này đều là một lần duy nhất, như là ký ức khắc ở trong Bàn Cổ, dùng qua sẽ không còn.

Nhưng hắn vẫn trơ mắt nhìn Sở Mặc dùng kỹ thuật đánh nhau kinh khủng, lại sử dụng lặp đi lặp lại. Cũng chỉ có thật sự lĩnh ngộ mới có thể sử dụng nhiều lần như vậy.
Bình Luận (0)
Comment