Thí Thiên Đao

Chương 2463

- Sư phụ...

Cửu công chúa... Không phải, phải nói là nữ hoàng mới của Đại Hạ, Hạ Trăn Trăn, cả người đều ngây dại, ngay cả giọng nói đều run rẩy.

Nàng nhìn thấy sư phụ nàng, Thụy Liên Nữ Tiên xuất hiện ở trước mặt, mà những văn võ bá quan này lại như là bị định trụ thân thể, tất cả đều quỳ ở nơi đó.

Toàn bộ Kim Loan Điện, hoàn toàn tĩnh mịch!

Thời gian và không gian, giống như là bị đọng lại.

- Hài tử, an tâm làm nữ hoàng của ngươi!. Hắn... quả thật là Tiên Nhân tam giới chi ngoại!

Thụy Liên Nữ Tiên thở dài một tiếng, sau đó thân hình nhạt dần.

- Không phải, sư phụ, ngài nói cho ta biết, tất cả đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Hạ Trăn Trăn đứng lên, la lớn.

- Có thể việc này có liên quan đến luân hồi, nhưng ta không giải thích được. Nói chung, ngươi bỏ lỡ một cơ duyên to lớn. Thế nhưng người ấy rất nhân hậu, đối tốt với ngươi. Hắn thay ngươi dọn sạch tất cả cản trở, ngươi bây giờ... Là nữ hoàng mới của Đại Hạ đế quốc. Cố gắng ở hồng trần thế tục này làm một đời nữ hoàng của người đi!

Thanh âm mờ ảo của Thụy Liên Nữ Tiên vang lên trong tai của Hạ Trăn Trăn.

Nhưng cả người Hạ Trăn Trăn, đầu óc lại một lần nữa trống rỗng, ngã ngồi trên long ỷ, sau đó hai hàng lệ rơi xuống.

Lúc này, văn võ bá quan phía dưới đột nhiên sống lại, tiếp tục hô vạn tuế.

Hạ Trăn Trănhít sâu một hơi, cố gắng khiến cho tâm tình của mình khôi phục, lạnh lùng nói rằng:

- Các khanh bình thân.

Một đời nữ hoàng, đã mở ra con đường đế vương của nàng.

Hơn nữa, nàng cả đời không gả.

Không có ai biết, vô số lần nửa đêm tỉnh mộng nàng đều mơ tới một người. Không phải là người cao to tóc bạc phất phới anh tuấn đến hoàn mỹ không một tì vết, mà là Sở Mặc thân thể suy nhược, không thể tu luyện, hơn nữa xấu xí vô cùng.

Nàng biết, nàng cả đời này cũng sẽ không bao giờ thích người khác.

Suốt thời gian đó, nàng đã thực sự hiểu, nàng thực ra đã đợi tám năm, đã thích người con trai thiện tâm với gương mặt xấu xí kia.

Nhưng điều đó đều là quá khứ rồi.

Thế giới Bàn Cổ.

Đỉnh cõi trời ba mươi ba.

Sở Mặc an tĩnh đứng ở nơi đó, chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi vạn cổ bất động lộ ra một sự phức tạp hiếm thấy. Khóe miệng lộ ra một nụ cười tự giễu:

- Cái này…. Cũng có thể tính là một loại viên mãn?

Điều này có thể coi là là một sự viên mãn hay không, Sở Mặc không biết, đạo và pháp của hắn nói cho hắn biết, cái này kỳ thực cũng là cái chết viên mãn, chỉ có thể nói, tu bổ đủ một chút những gì chưa trải nghiệm qua trong quá khứ của hắn. Loại trải nghiệm này, năm tháng quá khứ vô tận của hắn, đều chưa từng có.

Cho nên, lượt thiên kiếp thứ ba xem như là bổ túc chỗ thiếu sót của hắn trong quá khứ mà không bất kỳ người nào sẵn lòng trải nghiệm.

Bây giờ nghĩ đến, cảm giác này vẫn rõ ràng trước mắt.

Sở Mặc than nhẹ một tiếng:

- Thiên kiếp thứ nhất, là luân hồi, thiên kiếp thứ hai, là nhân quả, thiên kiếp thứ ba này, phải là lòng người không!?

Còn nữa không?

Sở Mặc ngẩng đầu nhìn trời, lúc này, lượt thiên kiếp thứ tư trực tiếp từ trên bầu trời giáng xuống, trực tiếp đánh về phía hắn.

Chỉ có điều, lượt thiên kiếp thứ tư, lại là bảy sắc!

Đỏ cam vàng lục lam chàm tím… Tất cả các màu hòa vào nhau, đây không giống như một lượt thiên kiếp, mà giống ánh mặt trời sáng chói hơn!

Thật sự là quá đẹp!

Trong nháy mắt thiên kiếp giáng xuống, Sở Mặc có một loại cảm giác say mê. Trong lòng hắn, nhất thời dâng lên sự cảnh giác cực cao. Cảm thấy có chút không đúng!

Quả nhiên, lượt thiên kiếp thứ bốn này, còn nguy hiểm hơn so với ba lượt thiên kiếp trước cộng lại!

Lúc này đây Sở Mặc bị mang vào một tiên cảnh mỹ luân mỹ hoán. Ở nơi này, trong tiên cảnh, Sở Mặc xuất thân đại phái, từ nhỏ chính là thiên kiêu tuyệt thế. Thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, quả thực không có bất kỳ lận đận nào.

Hắn có gia thế mạnh, có sư tôn lợi hại nhất, có đạo lữ đẹp nhất, có hảo bằng hữu trượng nghĩa ưu tú nhất. Kẻ thù của hắn, tuy cũng ưu tú, nhưng không ưu tú bằng hắn.

Ở cái thế giới kia, Sở Mặc nhất định là may mắn một đời!

Hắn có danh tiếng, có địa vị, danh vọng cao đến không ai bằng.

Trong cái thế giới kia, hắn vẫn phải trải qua hơn mấy vạn năm. Đến cuối cùng, thậm chí ngay cả chí tiến thủ đều mất đi, thiếu chút xíu nữa là chìm đắm ở trong đó.

Đạo thiên kiếp bảy màu thứ tư này mới thực sự là lượt thiên kiếp nguy hiểm nhất, xem ra không có bất kỳ lực sát thương nào, nhưng có thể đem người khác ở lại trong ảo cảnh vĩnh viễn.

Giới hạn là mười vạn năm!

Nếu như Sở Mặc ở nơi đó vượt qua mười vạn năm, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn cũng không thể trở lại nữa, sẽ vĩnh viễn trầm luân ở nơi đó. Mười vạn năm sau đó, hắn sẽ tọa hóa tiếp, mang theo bản thể của hắn ở nơi này, cùng nhau tan thành mây khói.

Có điều là, sau bốn mươi lăm ngàn năm ở nơi này, Sở Mặc đã nhận ra một điều gì đó, tiếp đó, hắn trực tiếp từ bỏ tất cả mọi thứ, một lòng tu luyện.

Cuối cùng, trong một trận thiên kiếp rất lớn, thoát ra được từ trong ảo ảnh.

Khi Sở Mặc mở mắt ra ở cõi trời ba mươi ba, thời gian ở đây, vẫn…chỉ là trong nháy mắt!

Nhưng lần này Sở Mặc lại có một loại thể ngộ nhân sinh rất lớn, đối với luân hồi, nhân quả, thiện ác, lòng người... Đối với tất cả của thế gian này, toàn bộ đều là một loại cảm ngộ hoàn toàn mới.

Vào giờ khắc này, Sở Mặc cuối cùng hoàn toàn đại ngộ, cả người tản ra đạo vận vô tận.

Đạo vận này, từ đỉnh cõi trời ba mươi ba, bắt đầu lan ra, giống như một tầng vô hình, chốc lát, đã bao phủ toàn bộ thế giới Bàn Cổ.

Mọi người đang độ kiếp đột nhiên cảm giác được loại sát khí kinh khủng đó lập tức nhỏ đi, thậm chí có cảm giác: uy lực của thiên kiếp… nhỏ đi rất nhiều lần!

Những người đang độ kiếp trước đó chật vật chẳng ra sao, cơ hồ là trong nháy mắt, tất cả đều trở nên thong thả.

- Ta lấy đạo ta, dung vạn đạo.

Giữa hai lông mày của Sở Mặc lóe ra một thần vận kỳ diệu.

Rất nhanh, thiên kiếp của tất cả mọi người, dưới tình huống này đều vượt qua nguy hiểm.

Đồng thời, trong thân thể Sở Mặc, tấm lệnh bài đang không ngừng đông lại kia cũng bắt đầu trở nên rõ ràng, tạo hình cổ xưa, tản ra các góc bén nhọn. Loại khí thế trên người của Sở Mặc, gần như đều là bộc phát từ lệnh bài kia.

Lệnh Chúa Trời tự nhiên!

Toàn bộ thế giới Bàn Cổ bị bao phủ trong một mảnh tràng vực thần kỳ.

Một giới này, đã thành!
Bình Luận (0)
Comment