Thí Thiên Đao

Chương 2501

Khóe miệng Pháp Thiên và Lý Quang đều co quắp kịch liệt, bọn họ đều có chút hoài nghi, nam tử tóc trắng anh tuấn hoàn mỹ trước mặt thật sự là Chúa Trời của thế giới Bàn Cổ? Thật là một vị thần có thể sáng tạo ra vách giới màu vàng này? Mà không phải là một tên côn đồ bình thường?

Điệu bộ này… Quả thật là vô lại. Giống như nói: Ngược lại bọn đều chết hết rồi, đừng trách ta, chỉ trách là…

Đây cũng quá bại hoại rồi?

Ngay sau đó trong hai người họ lại sinh ra một hàn ý mãnh liệt.

Gặp phải một thủ lĩnh hoàn toàn không giống với Chúa Trời, sau này, tất cả nhân loại thế giới sợ là đều phải xảy ra biến đổi lớn. Cùng lúc, tứ đại giới bên kia cũng thực sự nguy hiểm!

Tên này vừa nhìn là thuộc loại đó, căn bản là loại người không nói đạo lý!

Pháp Thiên và Lý Quang trong chớp mắt, lại có thể cùng lúc sinh ra ý niệm tương tự nhau: Chúa Trời… thực sự là nhìn xa trông rộng! Xem ra, sau này Vô Lượng giới và Tử Kim giới thực sự phải gặp tai ương rồi.

Nghĩ vậy, Lý Quang đột nhiên nói:

- Sở Chúa Trời, vừa nãy các ngươi đi ra nhiều người như vậy… Muốn làm cái gì? Có tiện cho ta biết được không?

- Tiện chứ!

Sở Mặc tùy ý nói:

- Bọn họ đã đi săn.

- …

Pháp Thiên và Lý Quang đều xạm mặt lại, im lặng nhìn Sở Mặc.

Đi săn?

Ai là thú săn?

Một nhánh quân đoàn hơn vạn tu sĩ cảnh giới đại tổ hợp thành, trong thiên hạ, ai sẽ thờ ơ?

Nếu như bọn họ tùy ý tiến vào giết một người trong đại thiên giới, tạo thành một sự hỗn độn, tuyệt đối là không có gì sánh kịp!

Nghĩ vậy, Pháp Thiên và Lý Quang đều có chút bất an.

Lý Quang nhìn Sở Mặc, cười nói:

- Sở Chúa Trời, có thể nói một chút hay không… Hai chúng ta đại diện cho Tiêu Dao giới và Vô Lượng giới đến, phụng theo ý chỉ của Chúa Trời, đến… đưa thành ý và thiện ý.

Pháp Thiên ở bên cạnh gật đầu:

- Đúng vậy, chúng ta mang theo thành ý mà đến…

Sở Mặc tùy ý nói:’

- Ừ…Như vậy, vậy ta để cho họ thay đổi đường đi.

Đổi… Thay đổi đường đi?

Pháp Thiên và Lý Quang có chút run run, đáng thương cho hai tu sĩ thiên nhân cấp thủy tổ, một thân tu vi giỏi hơn tất cả sinh linh trên thế gian này. Nhưng vào thời khắc này, thật có chút bị Sở Mặc dọa.

Lòng nói lẽ nào người này ngay từ đầu, thật đúng là muốn đám người kia đi công đánh đại thiên giới của chúng ta?

Chẳng qua sau đó ngẫm lại cũng hiểu rõ, cách nơi này gần nhất là Đại Tự Tại Vô Lượng giới. Muốn đánh… Khẳng định cũng là đánh nơi đó trước.

Nhưng chuyện như vậy, ai nói được ai?

Nói không chừng Sở Mặc tựa như có biến động, đánh bất ngờ, muốn tấn công Nam Vô giới và Tiêu Dao giới sao?

Lý Quang liền vội vàng nói:

- Sở Chúa Trời, dù sao cũng phải kịp thời báo tin cho đám người kia…Hai chúng ta, đều là qua đây đàm phán hòa bình!

Sở Mặc rất thẳng thắn gật đầu:

- Tốt, yên tâm đi, chỉ cần thành ý của các người đến rồi. Chúng ta dĩ nhiên không muốn có thêm hai kẻ thù mạnh mẽ.

Còn phải thành ý đến? Vậy là còn muốn lừa gạt?

Hai người thiên nhân sứ giả, mặc dù mang theo vô số tài nguyên đến đây, chính là vì muốn có quan hệ thân thiết với Sở Mặc, nhưng lúc này lại có cảm giác đợi làm thịt.

Bọn họ lại một lần nảy ra sự nghi ngờ: Tên trước mặt này, thật là một Chúa Trời? Uy nghiêm của ngươi đâu? Khí thế của ngươi đâu? Trình độ của ngươi đâu? Loại đàm phán so đo từng tý này, loại đòi hỏi cùng dọa nạt này, không phải đều là do người phía dưới làm sao?

Hai người cũng sắp khóc rồi, một đại Chúa Trời lại đang đường hoàng lường gạt bọn họ.

Cảnh này, e rằng từ xưa tới này, đều chưa từng xảy ra.

Hai người bọn họ trong lúc bất chợt nhớ tới Bàn Cổ, nghĩ thầm trong lòng: Nếu Bàn Cổ đại thần còn sống, thống lĩnh thế giới thứ năm này, chỉ cần tứ đại giới tỏ chút xíu thiện ý, Bàn Cổ đại thần cũng không xảy ra bất kỳ chuyện gì? Năm đó tứ đại Chúa Trời tại sao phải gây khó dễ với Bàn Cổ chứ?

Sau đó, trong vách giới này, hai người vốn mang theo lòng tin của thiên nhân sứ giả mà đến, mang theo vài phần khuất nhục của mỗi người đưa tới toàn bộ tài nguyên.

Những tư nguyên này, thật rất khả quan.

Cộng lại xấp xỉ có thể bù đắp vào một nửa tài nguyên trước đó mà Sở Mặc tốn dùng để bố trí ba tòa pháp trận.

Nhưng Sở Mặc vẫn có chút không hài lòng lắm, sau khi biết tâm tư của đối phương, tâm tư của Sở Mặc linh hoạt lại. Hắn nhìn Pháp Thiên và Lý Quang nói:

- Thành ý của các người…Nói như thế nào đây, quá miễn cưỡng. Các ngươi tính toán cũng quá chuẩn. Tài nguyên đưa tới vừa vặn đúng lúc chúng ta đang tổn thất một nửa, nếu như hai đại giới đưa tài nguyên đến, ừ, đúng lúc chúng tổn thất toàn bộ tài nguyên. Không thể không, tứ đại giới của các người… cũng biết đếm đó.

Pháp Thiên và Lý Quang đều không nói gì, nghe Sở Mặc chế nhạo, trong lòng hai người đều một bụng oan ức, lòng nói những tư nguyên này vốn là đem đổi lấy những người kia của chúng ta! Bây giờ một người cũng không được mang về, tài nguyên cũng đưa cho ngươi rồi, làm sao vẻ mặt của ngươi vẫn chưa thỏa mãn dục vọng hả?

Nhưng mà lời này bọn họ cũng chỉ là suy nghĩ, từ lúc nhìn thấy hơn vạn tên tu sĩ nhân loại cảnh giới Đại Tổ đi công đánh tứ đại giới, hai người bọn họ đã hiểu, phản kích của loài người, bắt đầu rồi.

Nếu như thời điểm này, cho dù tứ đại giới có yêu cầu thế nào, cho dù chúng ta muốn ban cho các ngươi hòa bình, bọn họ đều cảm thấy không có ý nghĩa.

Nhân tộc không có yếu đuối như trong tưởng tượng của bọn họ, hơn nữa, ở nơi này không giống với sự dẫn dắt của Chúa Trời, bọn họ rất mạnh mẽ.

Sau này còn có thể càng mạnh hơn!

Lúc này, Sở Mặc mở miệng nói:

- Cứ như vậy đi, các ngươi về trước đi. Lần này tài nguyên các ngươi đưa tới vừa vặn chiến tranh tổn thất của chúng ta mà thôi, nhưng vết thương lòng của chúng ta, lại không có dễ dàng nguôi giận.

Khốn khiếp! Ngươi có vết thương lòng gì chứ? Vết thương trong lòng của ngươi, chẳng lẽ chính là giết sạch toàn bộ liên quân của tứ đại giới sao?

Pháp Thiên và Lý Quang đều muốn mắng.

Đáng thương, hai thiên nhân lão tổ cấp thủy tổ, thật là chưa từng có trải qua loại

chiến trận này.

Trong lòng của bọn họ, đại Chúa Trời đứng đầu thế giới gian này, nhất cử nhất động của bọn họ đều ám hợp thiên đạo. Mỗi một câu của bọn họ đều là trải qua suy nghĩ cặn kẽ. Làm mỗi một việc, đều ảnh hưởng sâu xa.

Vị Chúa Trời Sở Mặc? Thấy thế nào… Đều giống như loại vô lại của nhân loại, bắt được đạo lý, chiếm ưu thế, cắn không buông.
Bình Luận (0)
Comment