Thí Thiên Đao

Chương 302

Triệu Tiêu nhìn đám người đi theo mình đã ngã hết xuống, hắn bi phẫn muốn điên, ngửa mặt lên trời rít gào.

Ma Quân nhìn Triệu Tiêu, thản nhiên nói:

- Vừa rồi không phải ngươi đối với người khác thế sao? Sao giờ đổi thành người khác đối với ngươi như vậy, ngươi lại không chịu nổi?

- Ngươi đừng có càn rỡ! Đừng tưởng rằng ngươi là người mạnh nhất!

Triệu Tiêu tóc tai rũ rượi điên cuồng, hướng Ma Quân giận dữ hét lên:

- Trên đời này luôn có người lợi hại hơn người!

- Hả?

Ma Quân nhướng mày, đánh một trảo vào hư không, trực tiếp từ trong hư không cầm ra một người nhìn Triệu Tiêu:

- Ngươi nói hắn sao?

Người bị Ma Quân lôi ra khỏi hư không cũng bối rối, cứ thế ngơ ngác không nhúc nhích, bị Ma Quân nắm trong tay. Cầm cổ áo như xách một con cá, thản nhiênnhìn Triệu Tiêu.

- Điều này không có khả năng!

Triệu Tiêu phát ra âm thanh kinh hãi:

- Đây là ảo giác! Ta không tin!

Lúc này, kẻ bị Ma Quân xách trong tay cũng phục hồi tinh thần lại. Giận dữ hét:

- Buông ra!

BA!

Ma Quân tặng hắn một cái tát hung hăng vào mặt:

- Sủa bậy cái gì!Giọng nói của người này đột nhiên dừng lại.

Sở Mặc ngẩng đầu nhìn kẻ trong tay sư phụ, khoảng ba mươi mấy tuổi, thoạt nhìn không khác sư phụ lắm.

Cũng áo đen, tướng mạo anh tuấn. Chỉ có điều nửa mặt sưng lên, là do bị Ma Quân tặng cho cái tát.

Sở Mặc biết người tuổi này không thể dựa vào diện mạo để phán đoán. Có thể được Triệu Tiêu coi như vũ khí bí mật thì thực lực sẽ không kém Triệu Tiêu.

Ma Quân thản nhiên nói:

- Một kẻ vừa mới bước vào Tiên Thiên môn, giả bộ đại năng gì chứ? Nhớ kỹ, trở về hảo hảo tu luyện. Về sau ít tham dự những chuyện vô bổ này!Nói xong, Ma Quân giơ tay lên, người trong tay hắn văng ra ngoài.

Như một mũi tên chui vào tầng mây, biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này, Ma Quân nhìn Triệu Tiêu:

- Còn gì muốn nhắn nhủ?

Triệu Tiêu ngây dại, trong lòng hắn vẫn ôm lấy Cung Mạc Tình đã chết. Dù mới bị Ma Quân đánh bay cũng không buông ra. Miệng lẩm bẩm nói:

- Cô Thành Đại Năng. Trưởng lão Tiên Thiên cảnh giới, làm sao có thể, làm sao có thể?

Triệu Tiêu lẩm bẩm, lúc đó hắn như kẻ điên nhằm vào Ma Quân:

- Nhất định là ngươi sử dụng yêu thuật, ta không tin...

Phốc!

Ma Quân cong ngón búng ra một đạo kình lực, với tốc độ khó tin trực tiếp xuyên qua mi tâm Triệu Tiêu.Mi tâm Triệu Tiêu xuất hiện một lỗ máu. Máu tươi ồ ồ chảy ra ngoài. Ánh mắt Triệu Tiêu dần mất đi thần thái. Sâu trong mắt vẫn là vẻ không dám tin.

Thiên địa tĩnh mịch!

Tất cả mọi người theo bản năng ngừng thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Cái gì gọi là tuyệt thế cường nhân? Hôm nay bọn họ đã thấy!

Cả những người trong môn phái đang âm thầm quan sát, lúc này chỉ có một ý niệm chung trong đầu:

- Người này, thiên hạ vô địch!

Lời Triệu Tiêu thì thào trước khi chết, người bình thường không nghe được,nhưng người có tu vi sao có thể không nghe thấy được?

Người bị Ma Quân kéo khỏi hư không, cho một tát rồi trực tiếp ném bay kia là trưởng lão của Cô Thành!

Tin tức này, chỉ sợ chưa tới vài ngày đã truyền khắp Tứ Tượng đại lục!

Sư phụ của Sở Mặc, tồn tại thần bí và vô cùng hùng mạnh, sau trận chiến này đã trực tiếp làm khiếp sợ toàn bộ Tứ Tượng đại lục!

Có một pho tượng cường nhân trấn thủ, từ nay về sau, còn ai dám gây sự với Sở Mặc? Hắn không đi gây sự với người khác họ đã phải thắp hương tạ ơn rồi.

Triệu Tiêu đến chết cũng không buông thi thể của Cung Mạc Tình, hai ngườicùng nhau rơi xuống.

Ma Quân động tâm niệm, tốc độ rơi của hai người lập tức chậm đi rất nhiều. Đến cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Ma Quân nói một câu:

- Đem những người này đi chôn cất. Ở thế giới này cũng xem như người có thân phận. Đừng vứt thi thể họ vào nơi hoang dã.

Nói xong, Ma Quân quét mắt xuống dưới, tới nơi người trong môn phái ẩn núp thì thoáng dừng lại một chút.

Những người đó có cảm giác da đầu run lên. Bọn họ thậm chí không dám mong may mắn. Biết rõ mình bị phát hiện rồi!

- Gì mà Thanh Long đường, Chu Tước Hội... Quả thực càn quấy! Môn phái phảicó dáng vẻ của môn phái. Hoặc nhập thế hoặc xuất thế. Rõ ràng là người trong môn phái mà như một đám ô hợp, ở thế tục làm mấy hành vi quái dị đó làm gì? Tranh giành quyền lợi với thế tục sao? Các ngươi có bao nhiêu nhược điểm?

Giọng Ma Quân lạnh lùng truyền từ hư không đến, nói tới đám người trong môn phái cảm thấy lạnh lẽo.

Ma Quân nói đến đây thì ngừng một chút, dường như đang đợi những người đó nhớ kỹ lời hắn nói. Sau đó nói tiếp:

- Người trong thế tục không hoàn toàn là con kiến. Môn phái các ngươi chẳng lẽ không vào thế tục tuyển chọn đệ tử sao? Về sau đừng có dùng hai chữ con kiến hình dung thế tục nữa. Môn phái các ngươi trong mắt ta cũng như con kiến! Có phải như thế là ta có thể tùy tiện tới cửa tiêu diệt các ngươi không?

Lời này nếu nói ra trước hôm nay, dù hắn có là sư tôn của thiếu niên Sở Mặc thìcũng bị vô số người cười nhạo.

Nhưng bây giờ nói ra, hiệu quả lại hoàn toàn bất đồng!

Không ai hoài nghi hắn đang khoác lác.

- Đồ đệ của ta, chết trong chiến đấu, chết trong lịch lãm, thậm chí chết trong kế hoạch cũng là do bản thân hắn không đủ mạnh! Nhưng sau này, ai còn dám giống lần này, trùng trùng điệp điệp phái ra nhiều người đến nhằm vào hắn. Vậy đừng trách ta tim tơi cưa diệt cả nhà!

Nói xong, thân hình của Ma Quân trực tiếp biến mất trên không trung.

Vù!Cho đến giờ phút này, hơn hai mươi vạn người ở hiện trường như sống lại. Mọi người không hẹn mà cùng thở phào. Sau đó phát ra âm thanh mà cả họ cũng không biết nó có ý nghĩa gì.

Những người này đã tận mắt chứng kiến một cảnh tượng như thần thoại.

Cảnh tượng này đã quyết định tương lai hưng suy trong rất nhiều năm của hai đại lục Thanh Long, Chu Tước!

Chu Tước Hội bị diệt... Thanh Long đường cũng vong rồi.

Hơn nữa Ma Quân nói rất có khí phách. Cả hai mươi mấy vạn người, thậm chí là toàn bộ Viêm Hoàng Thành đều nghe thấy.Phỏng chừng không bao lâu sẽ hoàn toàn truyền đi.

Hoàng thượng vẫn an tọa ở đại điện tầng hai thở dài một hơi, nói:

- Hù chết trẫm rồi!

- Hoàng thượng thật biết nói giỡn, vừa rồi ngài thật là bình tĩnh!

Ai nói vũ phu thì không biết vuốt mông ngựa, người nói ra những lời này là đại nguyên soái Phương Minh Thông.

Hoàng thượng trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Bình tĩnh cái rắm! Trẫm không đứng lên nổi rồi! Nhanh lên, ai tới đỡ trẫm một phen!

Phương Minh Thông và Hạ Kinh vội vàng đi tới nâng Hoàng thượng dậy.Hoàng thượng xác thực không nói đùa, hai chân hắn giờ như nhũn ra. Hắn đứng ở lan can tầng hai. Hít sâu một hơi, mới lớn tiếng nói:

- Thiên Hữu Đại Hạ!
Bình Luận (0)
Comment