Thí Thiên Đao

Chương 316

Phương Minh Thông cười khổ một cái nói:

- Mười năm trước chúng ta phát hiện ra một mạch khoáng vô cùng lớn ở dãy núi Thiên Đoạn đó, mạch khoáng này vẫn kéo dài từ chỗ chúng ta tới Đại Tề bên kia!

- Mạch khoáng?

Khóe miệng Sở Mặc co quắp:

- Cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe qua.

- Ngươi đương nhiên không thể nghe nói qua.

Phương Minh Thông thở dài nói:

- Đó là một mỏ quặng Nguyên Thạch vô cùng lớn!

Vẻ mặt Sở Mặc lập tức khiếp sợ, hắn hôm nay sao có thể không biết chỗ tốt của nguyên thạch? Vật kia có trợ giúp vô cùng lớn đối với tu luyện. Nếu bị các đại môn phái biết được nhất định sẽ đỏ mắt và ra tay cướp đoạt!

Một hoàng triều thế tục muốn một mình có được một mỏ quặng Nguyên Thạch thật lớn quả thật chính là chuyện không dám tưởng tượng.

- Không chỉ như thế, nguyên thạch được sản xuất ra từ trong mạch khoáng kia vô cùng tinh thuần! Có thể nói là mỏ quặng Nguyên Thạch cực phẩm!

Phương Minh Thông nói ra lời kinh người, sau đó nhìn thoáng qua Sở Mặc có chút dại ra:

- Hiện tại ngươi hiểu vì sao hoàng thượng đồng ý ngươi lập học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung rồi chứ? Hiện tại ngươi hiểu vì sao hoàng thượng lúc trước muốn nắm quyền chủ động trong tay chưa?

Hoàng thượng ở một bên cười khổ nói:

- Sự kiện kia thì khỏi nói, là trẫm có lỗi với Sở Mặc…. tuy nhiên trẫm muốn chính là, trong một thời đại không những có kế thừa công pháp cường đại, hơn nữa còn phải nhanh chóng quật khởi thế lực! Cho nên lúc đó… cũng là có chút nóng nảy!

- Thì ra là thế…

Sở Mặc lẩm bẩm nói:

- Hoàng thượng là muốn dùng mạch khoáng kia sản xuất ra Nguyên thạch, nếu võ trang cái thế lực này sẽ khiến nó nhanh chóng trở thành một quái vật lớn. Nhưng thế lực như vậy, nếu không thể nắm trong tay nhất định sẽ vô cùng nguy hiểm…

Hoàng thượng gật gật đầu:

- Ngươi có thể hiểu được là tốt rồi.

Phương Minh Thông nói tiếp:

- Chỉ là chuyện này là một chuyện bí ẩn nhất ở Đại Hạ chúng ta, bởi vậy…. sau khi ngươi biểu hiện ra tâm lý kháng cự mãnh liệt, chúng ta cũng hiểu được không thể nóng vội. Bởi vì một khi để lộ ra chút gì đó, sợ rằng không chỉ học viện bên kia sẽ xảy ra vấn đề, chỉ sợ toàn bộ Đại Hạ… đều sẽ gặp họa. Bất kỳ một đại môn phái nào cũng đều không cho phép trong thế tục xuất hiện một quái vật lớn như vậy.

Sở Mặc nhìn Phương Minh Thông nói:

- Chúng ta gần như đã lấy hết mạch khoáng kia sao?

Phương Minh Thông lắc đầu nói:

- Không có, hiện giờ nhiều nhất…. cũng đã thu thập được một phần mười, nhưng sớm đã đào ra một thông đạo thật lớn xuyên qua toàn bộ dãy núi Thiên Đoạn!

Sở Mặc hít một ngụm khí lạnh, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hoàng thượng và Phương Minh Thông:

- Chuyện này…. Còn ai biết nữa?

Phương Minh Thông nhìn thoáng qua hoàng thượng, bắt đầu trầm mặc.

Ánh mắt của Sở Mặc rơi xuống trên người hoàng thượng.

Hoàng thượng cũng trầm mặc, lắc đầu nói:

- Mặc kệ còn có ai biết, tin tức này…. Chỉ sợ đã bị lộ ra ngoài! Nói cách khác, Đại Tề bên kia tuyệt đối không có loại lo lắng này, trực tiếp lựa chọn để đại quân bí mật xuyên qua từ nơi ấy.

Phương Minh Thông nói:

- Hơn nữa, sau lưng Đại Tề, tám chín phần mười…. là có bóng dáng của đại môn phái đó. Bọn họ muốn thông qua từ nơi ấy khiến chúng ta trở tay không kịp. Nhưng bí mật này sớm muộn cũng sẽ bị lộ. Xem ra…. Đại Tề lúc này là tồn tại tâm tư muốn tiêu diệt chúng ta. Ngay cả loại ích lợi to lớn này… cũng không thèm để ý.

Sác mặt của hoàng thượng cũng trở nên vô cùng khó coi, cắn răng nói:

- Cho nên vấn đề hiện tại đã không phải là nguyên thạch cực phẩm trong mạch khoáng kia. Đại Tề nếu đã biết chỗ kia thì hẳn không thể không biết đó là một mỏ quặng Nguyên Thạch. Hiện tại vấn đề ác liệt nhất của chúng ta là làm thế nào giải quyết đại quân này của bọn họ!

Sở Mặc nhìn hoàng thường và Phương Minh Thông, đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ về ý tứ của hoàng thượng và Phương soái, không phải là muốn gióng trống khua chiêng phái người tới dãy núi Thiên Đoạn đấy chứ. Không phải là nói những người kia không có năng lực, mà là không thể đánh rắn động cỏ! Nếu không xét tới mạch khoáng kia, chỉ là hai bên đấu trí so dũng khí mà nói… biện pháp tốt nhất chính là tương kế tựu kế, sau đó đón đầu đánh đối phương!

Chỉ có điều, ngay lúc này quân tình của hai bên khẳng định đều chặt chẽ chú ý hướng đi của nhau. Nội bộ quân tình Đại Hạ bên này có thể theo dõi Đại Tề, có thể thu được tin tức điều động quân của Đại Tề bên kia; như vậy bên Đại Tề…. hẳn cũng sẽ giống thế!

Về phần đội quân trăm vạn của Đại Tề bên kia vì sao có thể giấu diếm được Đại Hạ bên này… đây cũng không phải là vấn đề Sở Mặc cần suy tính, đây là chuyện của lão Phương!

Lúc hai người hoàng thượng và Phương Minh Thông đều trầm mặc, Sở Mặc gãi đầu mở miệng nói:

- Này, ta có một ý tưởng không tốt lắm, không biết có nên nói hay không?

- Nói đi.

Phương Minh Thông và hoàng thường đồng thanh nói. Thậm chí ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc còn mang theo vài phần vội vàng.

Khóe miệng Sở Mặc co quắp, trong lòng oán thầm một câu: Hai người các ngươi sao lại hợp nhau thế?

- Lối đi kia dài như thế nào, đại quân trăm vạn người tiến vào…. Có phải là phía trước đã đi ra khỏi cửa động…. mà phía sau còn chưa tiến vào hay không?

Sở Mặc nhìn Phương Minh Thông, nhẹ giọng hỏi:

- Hoặc là nói, có thể bao quát toàn bộ đại quân trăm vạn tiến vào bên trong không?

- Mạch khoáng kia kéo dài qua toàn bộ dãy núi Thiên Đoạn!

Phương Minh Thông trầm giọng nói:

- Từ bên này của chúng ta thông tới Đại Tề bên kia!

Phương Minh Thông nói xóng, trực tiếp đi tới phía trước một tấm bản đồ trên tường ngự thư phòng, chỉ vào một dãy núi thật lớn, sau đó nói:

- Chính là trong chỗ này, ngươi xem cái thông đạo này là từ nơi này…. Tới nơi này! Toàn bộ dài hơn 170 dặm, cho dù toàn bộ đại quân trăm vặn người tiến vào cũng không chiếm quá nhiều không gian thông đạo!

Sở Mặc gật gật đầu:

- Như vậy…. bên chúng ta lại có bao nhiêu người? Ta là nói…. người đào nguyên thạch bên ta…. Nếu như ta đoán đúng hẳn cũng là binh lính điều động từ quân đội ra đúng không? Cũng chỉ có những người này mới có thể bảo vệ bí mật.

Hoàng thượng gật gật đầu, tán dương nhìn thoáng qua Sở Mặc, nói:

- Chúng ta bên kia tổng cộng có một vạn hai ngàn người! Những người này đều là người giỏi giang trong thế hệ trẻ của Đại Hạ ta. Hơn nữa độ trung thành cũng không cần nhắc tới.

- Một vạn hai ngàn người….

Phương Minh Thông than nhẹ một tiếng, không kìm nổi cười khổ nói:

- Nếu không phải tiểu tử Sở Mặc mang tin tức này về, những người này chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị đại quân của Đại Tề tiêu diệt…. ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
Bình Luận (0)
Comment