Thí Thiên Đao

Chương 363

Đa số mọi người đã quên sự kiện phát sinh trong một năm trước đó. Đối với bọn họ, sự kiện của Sở Mặc chỉ là một tiểu nhạc đệm trong cuộc sống thôi.

Mỗi năm có biết bao người trẻ tuổi thất bại trong việc đến TrườngSinh Thiên bái sư học đạo. Những người này không đáng để bọn họ chú ý vì cơ bản không ở cùng thế giới với bọn họ.

Sở Mặc tuyệt đối là người đầu tiên quay trở lại gợi lại ký ức cho bọn họ.

- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

- Tại sao người kia lại nói thất trưởng lão lấy trộm trứng Phong Dực Long?

- Không thể có chuyện đó được. Chắc chắn tên kia đang vu khống.Chúng ta là người của Trường Sinh Thiên, môn phái đệ nhất ở lục địa Thanh Long, sao có thể có người làm ra loại chuyện bại hoại như thế chứ.

- Đúng vậy, chắc chắn thất trưởng lão không làm việc đó.

- Tên kia nhất định đang nói xấu.

- Đúng, nói xấu trắng trợn.

- Cái tên Sở Mặc đúng là chó ngáp phải ruồi. Bị Trường Sinh Thiên đuổi đi lại tìm được một sư phụ lợi hại như vậy. Giờ còn dámquay lại gây phiền toái, đúng là không biết sợ chết mà.

- Các trưởng lão của Trường Sinh Thiên nhất định sẽ giáo huấn bọn họ.

Các đệ tử trên quảng trường đều vô cùng tức giận.

Trong đại điện cuối quảng trường, Triệu Hồng Chí lại có phản ứng hoàn toàn tương phản.

Từ lúc đạo thanh âm lạnh như băng bắt đầu vang lên trên đỉnh Cô Thần, Triệu Hồng Chí đã sợ run cả người.Gã vĩnh viễn đều không quên được lúc ở Viêm Hoàng Thành bị một người trẻ tuổi vô cùng khủng bố, ánh mắt lạnh băng, đá một cước bay thẳng ra ngoài thành. Cả đời gã đều không thể quên được một cước ấy.

Sự cường đại của đối phương đã vượt ra ngoài phạm vi lý giải của gã. Có khi bên trong Trường Sinh Thiên này cũng không ai có thể làm đối thủ của người đó.

Một năm vừa qua Triệu Hồng Chí vẫn sống trong nỗi sợ hãi và hối hận.

Nếu lúc đó gã có thể ẩn nhẫn, tạm thu nạp tên tiểu súc sinh kia, SởMặc sẽ không có cơ hội gặp được tên cường đại đến biến thái kia, càng không có khả năng bái người đó làm sư phụ. Cũng không có những chuyện phía sau.

Khi Sở Mặc đã nhập phái rồi, gã sẽ có vô số cơ hội giết tiểu súc sinh kia mà thần không biết, quỷ không hay.

- Đều tại ta quá nóng vội.

Không biết Triệu Hồng Chí đã tự nói với mình câu này bao nhiêu lần. Chuyện đã xảy ra không thể thay đổi được.Mấy tháng vừa qua ở trần gian Sở Mặc càng phong vân, Triệu Hồng Chí càng bất an, luôn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Hôm nay, chuyện gã lo lắng nhất đã xảy ra. Không ngờ đối phương tìm đến tận cửa, nói ra sự tình gã che dấu năm đó.

Biết làm sao bây giờ? Chạy ư? Triệu Hồng Chí không nghĩ mình có thể trốn thoát ngay dưới mắt của người kia. Chắc chỉ còn một con đường là chết cũng không thừa nhận.

Trong lúc Triệu Hồng Chí lo sợ bất an, đạo thanh âm lạnh băng kia lại vang lên.

- Mặc dù gã là tên cặn bã, nhưng đây là chuyện của Trường Sinh Thiên các ngươi. Hôm nay ta tới đây chỉ để nói một câu: ai dám động đến đệ tử của ta, ta giết kẻ đó.

Thanh âm Ma Quân lạnh như băng, vang vọng toàn bộ đỉnh Cô Thần.

Lúc này, một đạo thân ảnh từ phía xa bay tới, đứng trước mặt Ma Quân và Sở Mặc. Người mới tới nhìn qua khoảng hơn năm mươi tuổi.

Trên người mang hơi thở của một kẻ bề trên, dường như lão giả ở chức vị cao đã lâu. Tuy nhiên, bằng thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn củamình, Ma Quân cũng chẳng mấy quan tâm.

- Đột nhiên bằng hữu xuất hiện trên đỉnh Cô Thần, lại còn nói linh tinh. Như vậy nên tính là thất lễ hay bằng hữu không coi Trường Sinh Thiên ra gì thế?

Giọng điệu của lão giả mới tới có chút cố tình gây sự. Lão nhìn thẳng vào Ma Quân.

Mặt Ma Quân không chút biểu cảm, nhìn người này:

- Ngươi là ai?

- Ta là chưởng môn của Trường Sinh Thiên.Lão giả thản nhiên nói.

Mấy chục người ở phía xa lại nhìn về phía này.

- À, ngươi còn chưa đủ tư cách nói chuyện với ta. Mau mời người vừa mới nói lúc nãy ra đây.

Ma Quân nói.

- Các hạ quá đề cao mình rồi. Đây là Trường Sinh Thiên chứ không phải đất nhà các hạ đâu!

Chưởng môn giận quá hóa cười.Lông mày Ma Quân nhướn lên, đang muốn nói, lại thấy phương xa truyền đến thanh âm nhàn nhạt:

- Các ngươi lui ra đi.

- Thái thượng trưởng lão…

Chưởng môn của Trường Sinh Thiên khiếp sợ, y không nghĩ thái thượng trưởng lão bế quan mấy trăm năm lại xuất quan vào lúc này.

Thanh âm già nua lúc nãy chính là của thái thượng trưởng lão của Trường Sinh Thiên. Chuyện ngài đang bế quan mà lại lên tiếng đã khiến mọi người từ trên xuống dưới ở Trường Sinh Thiên vô cùng khiếp sợ. Vì đã lâu lắm rồi, ngài chưa nói tiếng nào.Thậm chí có nhiều người suy đoán, thái thượng trưởng lão của bọn họ đã đi hay chưa? Không ai nghĩ hôm nay lại được nhìn thấy ngài xuất quan.

- Các ngươi lui đi.

Thanh âm già nua nhưng rất bình tĩnh, bên trong ẩn chứa sự uy nghiêm mà vững chắc.

Chưởng môn Trường Sinh Thiên do dự một chút, hướng về phía âm thanh già nua bái lễ:

- Vâng ạ!Nói xong, khoát tay ra hiệu với mấy người kia cùng nhau rút lui.

Thái thượng trưởng lão xuất quan! Tin tức này làm chấn động cả Trường Sinh Thiên.

Thậm chí có lão nhân đã ở Trường Sinh Thiên hơn một trăm năm còn chưa nghe được thanh âm của thái thượng trưởng lão chứ đừng nói là có cơ hội nhìn thấy.

Sau đó, một người nhìn như thanh niên hơn ba mươi tuổi xuất hiện, đi về phía Ma Quân và Sở Mặc. Nhìn như đang đi rất chậm nhưng một bước lại được hơn mười dặm, chẳng mấy chốc đã đến nơi.Tóc thanh niên này vừa đen vừa dài, phủ tùy ý trên vai. Người này mặc một bộ đạo bào màu xanh. Ánh mắt rất bình tĩnh nhưng nếu để ý kỹ, đôi mắt này tràn ngập tang thương. Cũng chỉ có thể nhìn vào đôi mắt này mới xác định được tuổi thật của người mới đến chắc chắn không như tương ứng với vẻ bên ngoài.

Đầu tiên, thanh niên này nhìn Sở Mặc từ trên xuống dưới, đánh giá một lượt, sau đó cảm thán:

- Đúng là một thiếu niên kinh tài tuyệt diễm! Đây là người mà Trường Sinh Thiên đã cự tuyệt thu làm đệ tử sao?

Ma Quân không nói gì, chỉ nhìn người này.Sở Mặc cũng không nói gì, nhìn đôi mắt của thanh niên kia, Sở Mặc lại thấy tò mò, không biết tuổi thật của người này là bao nhiêu tuổi đây?

Sở Mặc âm thầm nghĩ: chẳng lẽ đây chính là cao thủ Thiên Tiên trong truyền thuyết, là cường nhân giống Thẩm Ngạo Băng ở Phi Tiên.

Thanh niên thở dài vô lực:

- Dù Trường Sinh Thiên là đại phái cao nhất, nhưng nhiều năm qua đi, cũng không tránh khỏi trì trệ và mục rỗng. Một đệ tử tư chất như thế này mà cũng bỏ qua, không hiểu đám người kia ăn cái gì không biết. Đúng là một lũ ngồi không ăn bám!Người thanh niên này cũng không có ý định che dấu, để giọng nói của mình vang khắp đỉnh Cô Thần.
Bình Luận (0)
Comment