Thí Thiên Đao

Chương 417

Hứa Trung Lương và Phương Minh Thông liếc mắt nhìn lẫn nhau, hai người bọn họ đều cảm nhận thấy được sự kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương.

Thân Vương Hạ Kinh đứng bên cạnh đó cũng hết sức ngạc nhiên, y nhìn Hoàng huynh của mình với ánh nhìn hoàn toàn khó hiểu. Trực giác mách bảo Hạ Kinh rằng sự việc này có liên quan rất nhiều tới những câu nói mà ban nãy người đó thì thầm bên tai Hoàng huynh.

Hạ Kinh không đoán sai, kẻ đến truyền tin ban nãy chính là một tên cận vệ của Hoàng Thượng, chỉ hơn ba mươi tuổi nhưng bản lĩnh thì rất khá, đã tu luyện đến Thiết Huyết Cảnh!

Cũng là một hậu duệ chính thống của Thiên tử!

Hạ Kinh nhận ra người này, y từng giao lưu học hỏi các vấn đề về võ thuật với Đại Cung Phụng Uất Trì tiên sinh trong phủ của mình.

Tên cận vệ này vừa mới thuật lại cho Hoàng Thượng một lượt nhưng sự việc vừa mới xảy ra.

Tuy rằng y không thể nói quá chi tiết nhưng một vài những điểm mấu chốt thì đều đã được nêu ra hết rồi!

Chu Tước, Nguyên Thú cấp chín, Uấy Trì, Đạm Đài, đám đệ tử của Phiêu Diêu Cung…. Thiên Kiếm Môn đã mất đi hai vị trưởng lão, tổn thất nặng nề… Sau cùng bọn chúng buộc phải rời khỏi Viêm Hoàng Thành một cách thê thảm!

Đạm Đài và Uất Trì xuất hiện ở đó thì chẳng khiến cho Hoàng Thượng cảm thấy ngạc nhiên làm gì, nếu như hai người bọn họ không tới thì mới khiến cho ông ta cảm thấy kinh ngạc.

Dù sao thì bọn họ đều nợ ân tình của Sở Mặc, xét về tình về lý mà nói thì đều nên phải tớ đó một phen.

Nhưng hai người này tuy sinh sống trong thế tục, nhưng lại đều có được những địa vị cao đến khó tưởng. Nhưng đối với đám môn chủ của các đại môn phái mà nói thì kỳ thực hai người đó cũng chỉ có đến vậy thôi, chẳng có gì đáng để nhắc đến!

Ngay cả khi lúc này Đạm Đài tiên sinh đã phát triển lên một bậc, đã bước vào tới Ngộ Tâm Cảnh… Nhưng cũng chỉ một nhân vật có được sức mạnh đại năng mà thôi!

Trong các đại môn phái, những nhân vật như vậy, tuy không dám nói rằng có rất nhiều nhưng tuyệt nhiên cũng không phải là ít.

Vì thế nên Hoàng Thượng hoàn toàn không bận tâm đến hai người bọn họ sẽ làm những gì, ông ta cũng tin rằng hai người Đạm Đài và Uất Trì sẽ đều chọn cách bảo vệ tính mạng của mình.

Nhưng vấn đề ở đây chính là… Chu Tước!

Trong Viêm Hoàng Thành này lại xuất hiện một thần thú chỉ có trong truyền thuyết như vậy!

Còn nữa, Nguyên thú cấp chín đó là từ đâu tới vậy?

Thân là bậc Đế Vương của một nước, nhưng ông ta cũng như mọi người khác đều rất mơ hồ hoài nghi về việc Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ có thực sự tồn tại hay không.

Ông ta cho rằng cho dù những thần thú đó có thực sự tồn tại ở trong thế giới này đi chăng nữa thì chúng đều sớm rời khỏi thế giới này rồi.

Thật không thể ngờ được rằng hôm nay Chu Tước, thần thú trong truyền thuyết đó, lại xuất hiện ngay trên mảnh đất mà mình cai trị.

Không một ai nhìn thấy nó từ đâu tới, nhưng khi con Chu Tước đó rời đi, nó giang rộng đôi cánh của mình, đập mạnh vào không trung. Rất nhiều người trong Viêm Hoàng Thành đã chứng kiến được khung cảnh Chu Tước lao thẳng lên chín tầng mây.

Sự việc này không thể là giả được!

Còn nữa, Nguyên thú cấp chín đó tuy không thể so sánh được với thần thú trong truyền thuyết, nhưng nó cũng là sinh linh mạnh nhất trong Tứ Tượng Đại Lục này!

Sao bọn chúng lại có thể đồng thời xuất hiện ở bên cạnh Sở Mặc được cơ chứ? Lại còn đều muốn giúp cho Sở Mặc?

Lẽ nào vị sư tôn của Sở Mặc quả thực thần kỳ đến như vậy hay sao? Sau khi y rời khỏi đây… mà vẫn có thể sắp xếp những người bảo vệ cho sự an nguy của đệ tử mình?

Trái tim của Hoàng Thượng đập thật nhanh.

Vì thế nên chén rượu đó của Phàn Vô Địch ông ta buộc phải uống!

Có một mối ràng buộc là Phàn Vô Địch đây thì cho dù Sở Mặc làm bất cứ việc gì cũng đều phải suy nghĩ đắn đo cho thật kỹ!

Ý nghĩ này thoáng chốc vụt lóe lên trong lòng Hoàng Thượng, rồi sau đó… nó càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn. Hoàng Thượng nhìn Phàn Vô Địch liên tục uống cạn ba ly rượu thì mỉm cười và nói:

- Lão tướng quân tuy tuổi cao nhưng tráng kiện, phong độ không kém gì năm xưa!

Phàn Vô Địch có chút ngượng ngùng rồi mỉm cười nói:

- Lão thần đã già rồi, sau này lão thần chỉ biết an phận ở trong nhà trồng hoa dương già thôi!

Câu nói này khiến cho rất nhiều người phải nháy mắt liên tục. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Phàn Vô Địch chan chứa sự tôn kính.

Tuy Hoàng Thượng ban cho Phàn Vô Địch một địa vị xứng đáng, nhưng lại cướp đoạt đi quân quyền mà vị lão tướng này đã dành cả đời để phấn đấu. Nói ra thì đó quả thực là một sự bất công cho Phàn lão tướng quân.

Nhưng thử xem vị lão tướng quân đó đã hành xử như thế nào, một phẩm giá cao sang phải không?

Tuy bản thân phải chịu đựng đãi ngộ bất công nhưng ông lại bình thản điềm đạm đối đáp lại với Hoàng Thượng, sau này chỉ an phận ở nhà trồng hoa. Nói theo cách khác thì Phàn lão tướng quân chuẩn bị dưỡng già.

Hoàng Thượng nhướn mày một cái, giả bộ giận dữ rồi nói:

- Không thể được! Phàn tướng quân đang trong độ tuổi sung mãn, chính là lúc cần phải tận sức vì nước, sao ngài có thể về quê dưỡng lão được cơ chứ? Ngài muốn lười biếng phải không, Trẫm không đồng ý đâu! Nói rồi đó, Trẫm chỉ cho phép ngài được nghỉ ngơi một tháng mà thôi, để cho Phàn tướng quân được hưởng thụ tân hôn, tránh người đời kêu Trẫm không niệm tình người, ha ha ha.

Hoàng Thượng cười sảng khoái và nói:

- Một tháng sau, ngài phải ngoan ngoan quay trở lại quân đội cho Trẫm! Tới lúc đó vẫn còn rất nhiều quyết sách quan trọng cần phải đích thân ngài quyết định đó!

Tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh của buổi tiệc đều há hốc miệng kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Bọn họ quả thực không dám tin những điều mình đang được nhìn thấy và nghe thấy, trong lòng đều sôi sục ý nghĩ:

- Chuyện này là như thế nào đây?

Hai người đám Hứa Trung Lương và Phương Minh Thông liếc nhìn lẫn nhau. Phương Minh Thông khẽ run run môi, tuy không phát ra bất cứ một âm thanh gì, nhưng dường như Hứa Trung Lương đã hiểu được ý của đối phương.

Có chuyện rồi!

Hôn lễ của Phàn Vô Địch đã được kết thúc trong một không khí chan chứa sự kỳ quái như vậy.

Hôn lễ kết thúc, Phàn lão tướng quân và Long Thu Thủy, hai người bọn họ đều cố kìm nén sự lo lắng trong lòng của mình, miễn cưỡng tươi cười tiễn khách ra về, rồi sau đó hai người đó ngay lập tức quay trở về Phàn phủ. Bọn họ chỉ nhanh chóng muốn biết rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Bình Luận (0)
Comment