Thí Thiên Đao

Chương 466

Phùng Xuân lúc này không còn nghiêm nghị như lúc đối mặt vớichưởng quầy và mấy tên tiểu nhị, cũng không ung dung tự tại như lúc nãy nói chuyện với Sở Mặc, cả người y đều nghiêm lại tới mức kỳ lạ.

Nhưng không khí trong căn phòng không căng thẳng, vì Phùng Xuân đã dồn hết Tinh lực tập trung vào viên đan dược trong lòng bàn tay.

- Đây như là phương pháp của Thần Y vậy, cho dù là lúc Đan Thần Đế Chủ còn sống cũng không luyện ra được loại đan dược chất lượng này!

Phùng Xuân lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt giống như hai mũi kiếm chợt hướng về phía Sở Mặc:

- Cho dù là Luyện Đan Sư cấp Đại Tông Sư cũng không thể luyệnra loại đan dược chất lượng này, dược tính được bảo tồn trong viên đan dược này vô cùng hoàn hảo, một tí chút cũng không bị tản mác ra bên ngoài Thật không thể nào! Trên người ngươi có thần khí sao?

Câu cuối cùng cũng là câu hỏi, nhưng lại giống như một chiếc Hồng Chung Đại Lữ bỗng chốc nổ tung trong tiềm thức Sở Mặc.

Sở Mặc suýt gật đầu thừa nhận theo bản năng rồi.

Tuy nhiên ngay khi giọng nói của Phùng Xuân cất lên, thời điểm mà tiềm thức của Sở Mặc như bùng phát, lồng ngực hắn cũng hòa làm một với Thương Khung Thần Giám trong cơ thể, bỗng chốc phát ra một luồng sát khí.

Một luồng sát khí mỏng manh, nhỏ bé hơn trăm ngàn lần một sợi tóc xuất hiện trong tiềm thức Nhưng nháy mắt đã bị giọng nói của Phùng Xuân làm cho tan nát.

Giống như một trận chiến vô hình.Tuy nhiên Sở Mặc có thể cảm nhận một cách rõ rệt, từ trái tim cho đến cổ họng, đôi mắt Tiếp đó, cả tiềm thức của Sở Mặc liền trở về trạng thái minh mẫn.

- Thần khí gì chứ?

Sở Mặc tỏ vẻ ngỡ ngàng nhìn Phùng Xuân Đế Chủ.

Sắc mặt Phùng Xuân Đế Chủ không rõ cảm xúc, đôi mắt trong nhưng lạnh nhìn Sở Mặc, hai con ngươi như giải ngân hà đang chuyển động, do dự một hồi, khẽ mỉm cười, nói:

- Không có gì, ta chỉ tùy tiện nói vậy.

- Thần khí là bảo vật lợi hại nhất của Thiên Giới sao?

Đôi mắt Sở Mặc sáng lên nhìn Phùng Xuân Đế Chủ, ánh mắt lộ rõ vẻ sốt sắng.

Phùng Xuân Đế Chủ có chút thất vọng trong lòng, chỗ dựa của tên tiểu tử này có lẽ là một vị Luyện Đan Sư hết sức lợi hại.

Đại Tông Sư cũng không luyện được loại đan dược này, kể cả là Đan Thần Đế Chủ năm xưa, lúc còn sống mặc dù luyện ra không ít đan dược Tiên Cấp, cũng luyện được đan dược Thiên Cấp.

Phùng Xuân cũng từng có được một viên Thiên Nguyên đan chất lượng Thiên Cấp, chỉ là một viên đan dược thì có thể khiến cho Đại Lãocảnh giới Đế Chủ như Phùng Xuân từ tiêu hao không còn chút năng lượng nào mà hai lần hoàn toàn hồi phục.

Hơn nữa còn phục hồi trong nháy mắt.

Loại đan dược này đã là thần dược rồi.

Mãi đến tận hôm nay, Phùng Xuân vẫn mang viên đan dược đó bên mình, trước giờ chưa từng vứt bỏ.

Dù sao đây cũng là thứ thực sự bảo mệnh được.Phùng Xuân không hề nói khoác, phương pháp luyện thuốc của y, nhiều nhất cũng chỉ đạt tới cảnh giới Tông Sư, còn cách xa cảnh giới Đại Tông Sư Nhưng khả năng phân biệt đan dược của y quả là xuất thần nhập hóa.

Cho dù là Đan Thần Đế Chủ năm xưa tái sinh, khả năng phân biệt đan dược cũng chưa chắc đã giỏi hơn Phùng Xuân Đế Chủ.

Bây giờ chỉ với một viên Nguyên Linh đan, không ngờ lại khiến cho Phùng Xuân phát hiện ra một bí mật lớn lao.

Cho nên, ngay lập tức trong lòng Phùng Xuân đã sản sinh hoài nghito lớn.

Năm xưa khi Thiên Giới đại loạn, cuộc chiến các chư thần, một kẻ đã đạt tới Đế Chủ Cửu Trùng Thiên, gần như nửa bước nữa thì trở thành Đan Thần Đế Chủ Chí Tôn, bảo vật Hỗ Độn Hồng Lô trong tay bị thất lạc, Đan Thần Đế Chủ thất bại

Việc này là điều tối mật lúc đó, tất cả những người biết sự tình đều phải giữ bí mật. Bởi vì tất cả những người biết việc đều muốn tìm được Hỗn Độn Hồng Lô, nhưng cuối cùng cũng không có manh mối nào.

Hỗn Độn Hồng Lô giống như là biến mất giữa vũ trụ mênh mông,không còn xuất hiện nữa.

Dần dần, những người biết việc không còn tuyệt đối giữ bí mật nữa, cho nên, người đạt tới cảnh giới Đế Chủ như Phùng Xuân cũng có tư cách biết chuyện này.

Càng về sau, bí mật đó càng công khai hơn, trên Thiên Giới hầu như mọi người đều biết.

Cho nên mọi người không còn nhiều kỳ vọng về tung tích của Hỗn Độn Hồng Lô.Thần khí có linh tính, có thể tự tìm chọn chủ nhân, cũng có thể tự bay đi, cho nên nếu không có duyên, căn bản không thể chiếm được nó.

Phùng Xuân sau khi nhìn thấy viên Nguyên Linh đan chất lượng Hoàn Mỹ chỉ có thể tồn tại trong lý luận này, điều đầu tiên y nghĩ tới chính là Hỗn Độn Hồng Lô.

Cho nên y dùng pháp lực vô thượng, trực tiếp dùng pháp âm để trấn áp Sở Mặc.

Với cảnh giới Đế Chủ của y, làm vậy chả khác nào cự long đối phó với con kiến, ức hiếp người ta tới cực hạn.Tuy nhiên vì thần khí đó, cho dù không cần tới liêm sỉ, Phùng Xuân cũng chấp nhận.

Nhưng kết quả lại khiến Phùng Xuân thất vọng vô cùng.

Không có!

Tên tiểu tử này thậm chí thần khí là gì cũng không biết.

Thấy biểu hiện sốt sắng của hắn, Phùng Xuân không còn lời nào để nói.Y thật sự tin tưởng tuyệt đối vào pháp âm áp chế vừa rồi của y, đừng nói là tên tiểu tử chưa đạt tới Trúc Cơ như Sở Mặc, cho dù là Chân Tiên chỉ cách một cảnh giới là đạt tới Đế Chủ, trong điều kiện không chút phòng bị thế nào cũng bị trúng chiêu.

- Thần khí đương nhiên rất lợi hại.

Phùng Xuân cụt hứng trả lời một câu, sau đó nhìn Sở Mặc hỏi:

- Tiểu tử, trở về hỏi người luyện chế đan dược này, nếu có đủ nguyên liệu, hắn có thể luyện ra Thiên Nguyên đan không?

- Đương nhiên không thành vấn đề!

Sở Mặc gật đầu nói:

- Chỉ cần có đủ nguyên liệu, đừng nói là Thiên Nguyên đan, cho dù là đan dược khác của Thiên Giới đều có thể luyện được.

Lúc này Sở Mặc đã không nhắc đến sư phụ hắn nữa.

Phùng Xuân thầm nghĩ: “Quả nhiên là vậy, sư phụ gì chứ, loại Luyện Đan Sư như Thần Y ấy sao lại có loại đệ tử không có học vấn này? Đây rõ ràng là người mà đối phương bịa đặt ra, chuyên để làm mấy việc giao dịch.”

Nói cách khác, chính chủ vốn không muốn lộ diện.Cũng phải, Đại Sư cấp bậc như thế sao lại dễ dàng tiếp xúc với bên ngoài chứ?

- Điều ta nói là đan dược chất lượng Hoàn Mỹ, hơn nữa là chất lượng Hoàn Mỹ giống như đan dược mà ngươi mang tới!

Phùng Xuân thản nhiên trả lời, vừa quan sát phản ứng của Sở Mặc.

Sở Mặc ngạc nhiên liếc mắt nhìn Phùng Xuân:

- Lẽ nào chất lượng Hoàn Mỹ còn có loại thứ 2 sao?

Trong lời nói có chút xem thường, dường như đang chế giễu Phùng Xuân không hiểu biết.

- Ha ha ha

Đường đường là một Đế Chủ có thể làm chủ cả một vùng đất rộng lớn trên Thiên Giới, lúc này trên mặt y chợt lộ vẻ ngại ngùng, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt lại đầy vẻ đắc ý.
Bình Luận (0)
Comment