Thí Thiên Đao

Chương 47

- Là tự hắn muốn chết!

Gã đàn ông lạnh lùng nói:

- Còn nếu như ngươi cũng muốn chết, thì không cần để ý tới vợ con già trẻ nhà ngươi, ta cũng có thể giúp một tay!- Ngươi...

Cách Nhĩ Trát hận muốn phát điên, siết chặt khớp hàm như muốn cắn nát răng, nhảy xuống ngựa, ôm đầu của đệ đệ khóc to.

Còn thiếu nữ phi ngựa dẫn đầu lúc này cũng biết chuyện gì đã xảy ra, nước mắt rơi xuống như mưa, nhưng lúc này nàng lại không để phát ra bất cứ âm thanh nào, cho dù mắt đẫm lệ cũng cố nén không phát ra tiếng khóc.

Tất cả hận thù, khắc cốt ghi tâm là được.

Toàn bộ cảnh tượng này đều lọt cả vào mắt Sở Mặc, hắn gần nhưkhông hề do dự, thân hình nhẹ lướt, trốn ngay vào bụi cỏ.

Chỉ chưa đầy một lát sau, đám người ngựa của thiếu nữ đã phóng ngang qua nơi Sở Mặc ẩn nấp, tiếp tục chạy như bay về phía trước.

Mà Sở Mặc cũng nhắm thẳng đám truy binh phía sau lao tới.

Lúc này, miếng ngọc trong ngực hắn đột nhiên lại hơi hơi nóng lên. Tuy không phải rất nóng nhưng với Sở Mặc mà nói thì đây lại là một tín hiệu rất rõ ràng!

Trong đám truy binh kia có thứ mà miếng ngọc muốn!Vốn dĩ Sở Mặc đã không muốn tha cho đám người kia, nếu có thể tăng thêm rắc rối cho Đại Tề thì thật chẳng khác nào giúp được đất nước mình một tay.

Tuy hắn không phải là một quân nhân, nhưng hắn lại là con cháu lớn lên trong một gia đình quân nhân!

Mặc dù nói đến ra tay giết người thì hắn vẫn chưa được thích ứng cho lắm, nhưng chí ít... Sở Mặc đã hiểu rõ một vài đạo lý mà chỉ có chân chính trải qua sinh tử mới khám phá ra được.

- Đây, cũng là chiến trường!- Ở đây chỉ có hoặc là sống hoặc là chết, tuyệt đối không có từ bi.

Mục tiêu của Sở Mặc chính là tên đàn ông vừa chém chết Cách Nhĩ Mộc, rõ ràng thực lực của hắn không hề tầm thường.

Có thể được Đại Tề phái tới đây làm nhiệm vụ, hiển nhiên không thể là một quân nhân bình thường, ít nhất phải là tinh anh trong quân đội.

Người này có thể bay lên không từ trên lưng một con ngựa đang phi nước đại, rồi lại nhẹ nhàng đáp xuống không sai một li...Thân thủ như vậy không phải ai cũng có được.Với thực lực như gã đàn ông này, trước kia ở trong quân ít nhất phải thuộc cấp bậc thiên tướng.

- Quân nhân như vậy, dù chỉ một người chết đi thì cũng đủ để khiến Đại Tề xót ruột rồi.

- Hơn nữa, những gì ta làm hôm nay, ít nhất cũng có thể cản trở một chút kế hoạch thu phục thảo nguyên của Đại Tề, thậm chí... biết đâu còn có thể phá vỡ kế hoạch này!

- Nếu đúng là như vậy thì còn gì tốt hơn!Con ngươi Sở Mặc lóe lên một ánh hào quang. Từ nhỏ ông nội để hắn lớn lên trong quân doanh, cho hắn tham gia đủ kiểu huấn luyện, cơ bản là vì hắn còn nhỏ tuổi, hơn nữa cũng ít xảy ra chiến sự nên mới không để cho hắn thấy quá nhiều việc máu tanh.

Hiện giờ, nói đi nói lại con đường này Sở Mặc cuối cùng vẫn phải trải qua.

- Không cần biết cha mẹ ta là ai, nhưng giờ phút này, ta là con dân Đại Hạ chân chính!

- Có thể góp chút sức lực cho quốc gia, là vinh quang và niềm tựhào lớn nhất của ta!

Sở Mặc tự cổ vũ tinh thần cho bản thân, lúc này tên đàn ông kia đã cưỡi ngựa tới chỗ cách Sở Mặc không đến ba trượng.

Có lẽ là vừa một nhát chém chết một người, cũng có lẽ là vì quá chú tâm truy đuổi đám người kia, gã đàn ông này không hề ngờ tới mối nguy hiểm đang cận kề.

Chính là lúc này!

- Giết!Sở Mặc thét lên trong đầu, từ bụi cỏ phi lên, nguyên lực trong đan điền vô cùng rào rạt, nháy mắt chảy khắp kinh mạch toàn thân, tàn nhẫn vung một đao chém về gã đàn ông trên lưng ngựa.

- A!

Gã đàn ông kêu lên một tiếng đầy kinh hãi, trong mắt không giấu nổi sự bất ngờ, như thể không tin được còn có người ẩn nấp ở đây!

Hơn nữa còn dám công kích chính mình!

Trong lúc vội vã, y không kịp rút kiếm trong tay, thân hình lệch sangmột bên định tránh nhát đao của Sở Mặc.

Nhưng Sở Mặc lại lấy vô ý thắng cố ý, cảnh giới hai bên lại không quá chênh lệch nhau, sau có thể để y trốn dễ dàng như vậy?

Hơn nữa nhát đao này là chiêu đao pháp mạnh nhất mà từ trước tới giờ Sở Mặc đã lĩnh ngộ được.

Một đao chém xuống, khí thế không thể chống đỡ!

Như sấm rền chớp giật!Tránh cũng không tránh nổi!

Gã đàn ông này dùng nguyên cây kiếm chưa rút ra khỏi vỏ, vội vàng giở lên chống đỡ, vốn tưởng rằng có thể ngăn được nhát đao đó của Sở Mặc.

Nhưng không ngờ, một đao như sét đánh này lại lách qua thanh kiếm chưa rút khỏi vỏ trong tay gã một cách quỷ dị, theo một góc độ khó tin chém thẳng lên vai gã.

Răng rắc!Mũi đao vô cùng sắc bén, trực tiếp chẻ đôi xương bả vai của gã nam tử nhẹ nhàng như cắt một miếng đậu hũ… thậm chí, Sở Mặc còn không cảm nhận được chút trắc trở nào!

Chỉ một nhát đao, gã đàn ông liền bị chém làm đôi, máu tươi phun tung tóe trong chớp mắt, dù đã chết con ngươi của y vẫn trợn ngược lên, mang theo sự khiếp sợ không thể tin nổi, ngã xuống đất.

Mà lúc này, Sở Mặc đã nhắm tới mục tiêu tiếp theo.

Mọi việc xảy ra quá chóng vánh, chỉ trong nháy mắt, kẻ mạnh nhất trong đám người kia đã bị Sở Mặc giải quyết.Những kẻ khác cũng còn đang ngơ ngác, thậm chí còn chưa nắm rõ được chuyện gì vừa diễn ra. Rõ ràng đang yên đang lành đuổi theo công chúa Vương Đình, đột nhiên lại có một thiếu niên đáng sợ như vậy không biết từ đâu nhảy ra?

Phập!

Đến tận lúc đầu của người thứ hai bị Sở Mặc chém rụng, máu tươi lênh láng, đám người kia mới giật mình tỉnh lại, hoảng sợ gào lên:

- Có địch tập kích!

- Địch tập kích!- Đặc sứ Đại Tề bị giết mất rồi!

- Mau bắt hắn lại!

Bên kia Cách Nhĩ Trát bởi bận nhặt xác cho đệ đệ mà tuột lại đằng sau cũng choáng váng đứng đó, cả người run rẩy, tuyệt vọng hét lên:

- Mau bắt tiểu tử này lại, tuyệt đối đừng để hắn chạy thoát! Hắn đã giết chết sứ giả Đại Tề!

Mà Sở Mặc lúc ấy đã xử lí xong tên kỵ binh thứ ba bắt đầu chuyển sang người thứ tư.Thiếu niên mảnh khảnh, trong phút chốc như là hiện thân đáng sợ của sát thần. Chém giết liền mạch khiến đám người kia hoảng sợ, quả thực không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt.

Trên thảo nguyên này xuất hiện một thiếu niên khủng khiếp như vậy từ khi nào?

Chẳng lẽ hắn là quân bài tẩy bí mật của Na Y?

Đám người Na Y đã chạy được một quãng xa cũng đang thắc mắc vấn đề này.- Vị thiếu niên mạnh như vậy, là từ đâu xuất hiện được kia chứ?

Nghe thấy âm thanh chém giết phía sau, bọn Na Y không kìm nổi mà dừng lại, tuy rằng vội vàng chạy trốn, nhưng bỏ mặc ân nhân cứu mạng cũng không phải phong cách của người trên thảo nguyên. Đăng bởi: longnhi
Bình Luận (0)
Comment