Thí Thiên Đao

Chương 494

Không tới nửa canh giờ sau, bên trong Huyễn Thần thành liền xuấthiện một số lượng lớn tu sĩ, bao gồm cả những tu sĩ vì cơn chấn động vừa qua trên Thiên giới mà rất lâu không lộ mặt tại Huyễn Thần Giới, cũng đều lũ lượt xuất hiện.

Sau đó, những người này đều cấp tốc nhận lấy nhiệm vụ có giải thưởng nóng hổi vừa được treo lên bảng tin kia, nhanh chóng rời khỏi thành.

Bên ngoài Huyễn Thần thành, liên tục có những bóng người bay vọt về phương xa vội vàng như những tia chớp vậy.

Còn bên trong Huyễn Thần thành, ở một khách sạn là tài sản trêndanh nghĩa của hổ tộc, Hổ Liệt đang có mặt tại đó, bên cạnh còn thấy vài người trẻ tuổi đi theo.

Những người trẻ tuổi này đều là cao thủ của hổ tộc, trách nhiệm của bọn họ là đi theo để bảo vệ Hổ Liệt.

Một trong song kiêu của hổ tộc là Hổ Khiếu đã bị ám sát, nếu Hổ Liệt mà xảy ra việc gì ngoài ý muốn, thì thế hệ trẻ tuổi này của hổ tộc… coi như chẳng còn ai nữa rồi. Bởi vậy, cho dù là vào Huyễn Thần Giới, hổ tộc cũng phái ra rất nhiều cao thủ, vừa quang minh chính đại, vừa ngấm ngầm bảo vệ HổLiệt.

Nhìn giải thưởng rất có sức nóng treo trên bảng tin, gương mặt vẫn còn sót lại đôi chút đau thương của Hổ Liệt lộ ra vẻ khinh thường:

- Sao Gia Cát Xương Bình lại lên cơn điên như vậy?

Bị tiểu công chúa của Linh Đan Đường kích thích ư?

Một người bên cạnh Hổ Liệt nhỏ giọng giải thích từ đầu chí cuối mọi chuyện cho y.

Hổ Liệt nghe một cách nghiêm túc, sau đó thở dài:

- Lại là một người tuổi trẻ tài cao, cũng chưa Trúc Cơ… Làm tanhớ tới người anh em kia của ta, ai…

- Công tử, chúng ta có muốn tham gia không?

Dù sao… giải thưởng này quả thực rất hấp dẫn mà!

Có người bên cạnh đưa ra đề nghị.

Hổ Liệt lắc đầu, nói một cách nghiêm nghị:

- Tham gia làm gì?

Linh Đan Đường dễ chọc vào như vậy hay sao?

Các ngươi đừng tưởng rằng Linh Đan Đường chỉ là một thương hội buôn bán nho nhỏ, bọn họ không đơn giản như vậy đâu! Các vị đương gia trong đó đều có thực lực thâm sâu khôn lường. Là những kẻ có cơ hội truy tìm con đường Chí Tôn đấy, nào phải bậc Đế Chủ tầm thườngnhư bao người khác?

Gia Cát Xương Bình cả đời thông minh, giờ lại hồ đồ trong một chốc, còn thực sự cho rằng Linh Đan Đường đã suy sụp rồi…

- Chẳng lẽ còn sai sao?

Mấy vị đương gia của Linh Đan Đường không phải đã sớm chẳng màng thế sự rồi ư?

Có người bên cạnh cất tiếng hỏi.

Hổ Liệt cười lạnh nói:

- Đấy là phải trong tình huống không có người chọc giận bọn họ cơ! Không tin ngươi thử chờ mà xem, nếu Lưu Vân thực sự xảy ra chuyện gì bất trắc, thì Linh Đan Đường sẽ có phản ứng ra sao nhé?

GiaCát Xương Bình vốn là kẻ mặt người dạ thú, chuyện của y chúng ta cũng đừng nhúng tay vào!

Cùng lúc đó, những người đưa ra quyết định tương tự như Hổ Liệt cũng không phải số ít.

Tuy nhiên, số người bị giải thưởng giá trên trời kia làm cho mờ mắt lại càng nhiều hơn, cho dù biết rõ làm vậy sẽ đắc tội với Linh Đan Đường nhưng cũng cố liều mạng bất chấp.

Tiền tài có thể xui quỷ khiến ma.Trên thế giới này, thứ quan trọng nhất với việc tu luyện… chính là tài nguyên!

Không có tài nguyên, cho dù ngươi có tài năng phi phàm đến mức nào, cũng chẳng thể làm nên cơm cháo gì.

Huống chi, bây giờ chỉ việc tìm được hai người kia, rồi báo lên… thế là phần thưởng liền nằm gọn trong lòng bàn tay. Trên đời này còn việc gì dễ dàng hơn thế nữa?

Bỏ qua lần này sẽ không tìm được cơ hội thứ hai đâu!

Rất nhiều người nhắm phía ngoài thành mà lao đi.

Bên Linh Đan Đường, Phùng Xuân Đế Chủ đi rồi quay lại, trở về cùng hắn còn có hơn mười cường giả sâu không lường được, mặt những người này đều có sát khí lạnh như băng, hiển nhiên đã triển khai chân hỏa.

Nói cách khác, bằng thân phận của bọn họ tuyệt đối không thể hiện ra hỉ nộ.

- Đầu tiên, chuyện gấp nhất, các ngươi mau ra ngoài đuổi những người đó, tìm được Lưu Vân Công chúa, nhớ là thiếu niên ở cùng Lưu Vân, bất cứ kẻ nào cũng không được đụng đến đầu hắn!

- Nếu giữa hắn và Lưu Vân... đã... vậy hắn chính là cô gia Linh Đan Đường! Là người nhà!- Nhớ kỹ... Đó là chuyện quan trọng nhất! Bất cứ kẻ nào cũng không được ngỗ nghịch!

- Dù dùng mạng của các ngươi đổi lấy an toàn của bọn họ cũng không tiếc, hiểu chưa?

Phùng Xuân Đế Chủ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn họ.

- Hiểu ạ!

Mọi người cùng đáp.

Phùng Xuân Đế Chủ hít sâu một hơi:

- Tiếp theo, đi Gia Cát gia kháng nghị, nghĩ Linh Đan Đường chúng ta dễ bắt nạt hay sao?

Không ngờ vận dụng mị dược hãm hại công chúa Linh Đan Đường ta!Chuyện này Gia Cát gia không nói rõ sẽ không để yên! Dù khai chiến cũng không tiếc!

- Thứ ba, lập tức thả tin ra ngoài, nói cho những người tham dự bây giờ quay đầu còn kịp. Nếu vẫn khư khư cố chấp thì sẽ trở thành kẻ thù của Linh Đan Đường! Chẳng những vĩnh viễn bị Linh Đan Đường xếp vào sổ đen, hơn nữa còn dễ bị Linh Đan Đường đuổi tận giết tuyệt.

- Thứ tư, lập tức treo giải thưởng, năm vạn cực phẩm Thiên Tinh Thạch, ta muốn đầu của Lã Nghị!

Phùng Xuân Đế Chủ nói như đinh đóng cột, không có thương lượng gì hết.

Những người bên cạnh hắn rùng mình, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ, tuy nhiên nhữngngười này lại không ai hỏi vì sao, trực tiếp gật đầu xác nhận.

Lã Nghị chinh là tông sư đan sư năm đó mưu phản Linh Đan Đường. Chân Tiên cửu trọng cảnh, chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa đại lão thành đế chủ cảnh!

Năm đó Lã Nghị phạm phải sai lầm lớn như vậy, Linh Đan Đường không động thủ với hắn, kỳ thật không ra tay chẳng khác nào đang duy trì!

Bởi vì Lã Nghị có cống hiến lớn cho Linh Đan Đường, nên dù Linh Đan Đường biết rõ là lỗi của Lã Nghị thì cũng mở một con mắt nhắm một con mắt bảo vệ hắn.

Không ngờ qua nhiều năm, Lã Nghị lại hạ độc thủ với Lưu Vân.

Mị dược kia chỉ khống chế người trong tay Lã Nghị, Phùng Xuân Đế Chủ khôngtin trước đó Lã Nghị không biết gì.

Ngươi đã vô tình, cả tình nghĩ năm đó cũng không thèm để ý thì Linh Đan Đường sao còn phải để ý ngươi?

Giải thưởng kinh người trong nháy mắt thành điểm nóng trên bản tin.

So sánh ra, trước đó Gia Cát Xương Bình treo giải thưởng như cho con nít. Năm trăm với năm vạn không cùng đẳng cấp, giải thưởng của Gia Cát Xương Bình khiến nhiệt độ hạ xuống không ít.

Tuy nhiên so ra, người nhận nhiệm vụ của Gia Cát Xương Bình nhiều vô số kể, nhưng bên Linh Đan Đường lại không có lấy một người!Đúng vậy, không có lấy một người!

Đối mặt với tình huống này, Phùng Xuân Đế Chủ cũng không vội, nếu có rất nhiều người đến nhận nhiệm vụ này mới là kỳ quái.
Bình Luận (0)
Comment