Thí Thiên Đao

Chương 557

Làm sao lại bị một tiểu tử Tiên Thiên cảnh giới chém vỡ?

Đao kia có bao nhiêu uy thế? Nghĩ vậy, Lạc Anh thấy lạnh như băng.

Hắn là thiên tài, là thiên tài thiên giới, cũng đã gặp vô số thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm, người chưa hai mươi tuổi đã là Đại La Kim Tiên cũng không phải chưa từng thấy qua.

Nhưng chưa nghe ai ở Tiên Thiên cảnh giới có thể một đao chém tu sĩ Nguyên Anh..

Đây quả thực là gặp quỷ rồi!

Phốc!

Sở Mặc chém ra một đao cũng hư thoát, phun ra một ngụm máu tươi, hai chânmềm nhũn, sắp ngã xuống đất.

Thời khắc mấu chốt, dùng Thí Thiên chống đỡ thân thể mình, nhưng vẫn quỵ một gối ở đó.

Lạc Anh thở phào, lau mồ hôi lạnh quát ầm lên:

- Ta còn tưởng ngươi là yêu quái, nhưng sao ngươi dám chém ra một đao như vậy với ta hả?

Nói xong, Lạc Anh lại lấy ra một khối cực phẩm Thiên Tinh Thạch, do dự một chút vẫn hung tợn dán vào đồng thau tiểu đỉnh.

- Lần này, ta xem ngươi đỡ thế nào!

Thân hình Lạc Anh lúc này cũng lung lay sắp đổ. Y đã bị trọng thương, muốn khôi phục hoàn toàn ít nhất cần một thời gian dài để tĩnh dưỡng. Hiện tại y không những hận mà còn có chút sợ thiếu niên này.

Lời nói của y đã thể hiện rõ điều đó. Y không dám gọi Sở Mặc là rác rưởi hay con kiến hôi nữa.

Trên đời này có loại rác rưởi biến thái như thế sao? Có con kiến nào mạnh mẽ như vậy sao?

Sở Mặc rất muốn cười nhưng chỉ hơi nhếch miệng, chẳng còn hơisức đâu mà cười được nữa.

Ngay cả hắn cũng rất khó tin, không hiểu được vì sao trong lúc nhất thời có thể chịu đựng được áp lực lớn như thế mà chém ra một đao như vừa nãy.

Nhưng chuyện này không quan trọng. Vấn đề là hiện tại hắn đã hết năng lực phản kích.

Nhìn thấy cự thú chui ra từ cái đỉnh nhỏ, từ từ ngưng tụ lại thành bộ dạng to lớn, Sở Mặc biết mình khó tránh khỏi kiếp nạn này rồi ự thú đầu hổ đuôi rắn, dường như có cả linh tính. Sau khi biến đổi hình thể liền gầm gừ. Trên người nó tỏa ra áp lực lớn hơn trước rất nhiều.

Sở Mặc cảm giác được sự thay đổi. Mặc dù hắn không bị áp lực này ảnh hưởng nhưng đáng tiếc hắn cũng không còn sức phản kháng.

- Vẫn còn yếu quá nhỉ...

Sở Mặc cảm thán trong lòng, tiếc nuối nghĩ: bây giờ ta đã là một tu sĩ ở Trúc Cơ rồi, thế mà một chút khí lực đánh trả cũng chẳng có, buồn!

- Giết! Lạc Anh không do dự ra lệnh cho cự thú đầu hổ đuôi rắn.

Ầm ầm!

Cự thú phát ra một luồng sát khí mạnh mẽ hung ác tấn công Sở Mặc.

Sở Mặc cười khổ, thầm nghĩ: Ngươi còn không ra sao? Nếu ngươi không ra…có khi ta phải chết ở đây thật rồi.

Sở Mặc đã có sự chuẩn bị. Lúc hắn chạy đến đây cũng biết chỗ này là tuyệt lộ. Vừa định chuyển hướng lại phát hiện được một luồng khí tứccường đại từ dưới vực sâu. Khí tức cảnh cáo, không muốn bị bất cứ ai quấy rầy.

Sở Mặc biết hắn không thể chạy trốn tiếp được nữa. Có chạy cũng khó mà thoát được Lạc Anh, trong tay y có công cụ giết người cường đại. Là ai trong trường hợp này cũng muốn đánh cuộc một phen. Đánh cuộc cái vị ở dưới vực sâu kia không chịu nổi phải ra tay can thiệp.

Nhưng Sở Mặc không ngờ, hắn cố hết sức mạnh mẽ chém ra một đao, rút cạn sức lực rồi mà vị kia vẫn không có động tĩnh gì.

Hắn cũng không biết một đao vừa rồi không chỉ dọa Lạc Anh màcòn khiến vị ở dưới vực sâu kia hoảng sợ.

Đến tận khi khí tức của sát sinh đao tan hết, vị kia mới lấy lại tinh thần. Nó vô cùng giận dữ, ra tay ngay lập tức.

Ầm ầm.

Chỉ trong chớp mắt, một luồng sát khí long trời lở đất phát ra từ vực sâu phía sau Sở Mặc đập thẳng vào con quái thú.

Bùm bùm! Mấy tiếng nổ lớn vang lên, vùng đất vốn đã tiêu điều nay lại bị đứt gãy, sụt lún càng thê thảm. Đất dưới chân rung lắc dữ dội.

Đổng Ngữ vừa tới, thấy Sở Mặc đang nửa đứng nửa quỳ gần vực núi bèn chạy đến chỗ hắn.

Lạc Anh nhìn thấy Đổng Ngữ, nhưng giờ y cũng không có hơi đâu mà tức giận. Cảnh tượng trước mắt đã khiến y hoàn toàn sợ hãi.

Y nhìn chằm chặp vào một cánh tay lông xù màu trắng khổng lồ đang tiến đến, cả người đờ đẫn. Nhoáng một cái, cánh tay lông lá đánh một quyền, xua đuổi con quái thú trong tiểu đỉnh. Từ dưới vực sâu truyền đến tiếng gào thét tức giận.

Lúc này Đổng Ngữ có quyết định vô cùng chính xác. Tiểu nha đầu không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, hành động theo bản năng, mang Sở Mặc chạy trốn.

Ngay sau khi hai người rời khỏi, một cánh tay lông lá ở dưới vực sâu lại vươn lên, hạ xuống đúng chỗ Sở Mặc đứng hồi nãy, khiến cho vùng đất lún xuống, vách núi lở một ít.

Đổng Ngữ lảo đảo tí thì ngã, hữu kinh vô hiểm đứng vững. Sau đó lại một cánh tay lông lá màu trắng khổng lồ khác lại vươn lên, đập rầm một cái trên mặt đất. Hai cánh tay ghì chặt xuống đất lấy đà.

Một tiếng gào rú đinh tai nhức óc vang lên. Sau đó một con khỉ trắng khổng lồ vọt lên. Rầm một cái nhảy đến chỗ Lạc Anh.

Con khỉ này phải cao đến ngàn trượng. Đôi mắt thị huyết to đùng như hai chiếc đèn lồng đỏ, ánh nhìn sắc bén, loe lóe trong bóng đêm trông rất yêu dị. Vừa lên, chuyện đầu tiên nó làm là đạp một cước lên cái tiểu đỉnh đồng thau của Lạc Anh. Lạc Anh đã có phản ứng, mất hết dũng khí chiến đầu, không thèm để ý đến cái đỉnh mà xoay người bỏ chạy. Mới đầu khỉ đột cũng không chú ý tới y, nhưng y vừa chạy lại khiến nó giận dữ, gầm một tiếng, dùng tay đánh về phía Lạc Anh.

A….

Con quái thú trong cái đỉnh gào thét dữ dội, trực tiếp chống lại một kích của khỉ đột.

Bùm một tiếng, con quái thú bị đánh tan, nhưng khỉ đột cũng bị thương nặng. Nó thét lên đau đớn, cả người run run, miệng phun ra mộtngụm máu tươi. Cái tiểu đỉnh đồng thau lại bay về chỗ của Lạc Anh.

Lạc Anh vừa chạy, vừa lấy ra một thiên tinh thạch cực phẩm cho vào giữa đỉnh, ngay lập tức cảm thấy cả người phấn chấn. Từ người y tỏa ra một cỗ khí thế rất mạnh mẽ.

Trong phút chốc, quy luật của thế giới này không ảnh hưởng được đến y. Trước ranh giới sống chết, y bất ngờ đột phá thành công. Từ Đại Thừa Kỳ cấp cao nhất tăng đến Phi Thăng Kỳ.

Nhưng ngay sau đó, cảnh giới của Lạc Anh lại bị áp chế đến Tiên Thiên. Nhưng chỉ trong một chốc lát đột phá cảnh giới đã giúp thươngthế trên người y gần như khôi phục hoàn toàn.

- Ha ha ha…

Lạc Anh ngửa mặt lên trời cười to. Tiếng cười vui sướng nhưng lại đầy hận ý.

- Không thể ngờ…ta lại có thể đột phá vào lúc nguy hiểm cấp bách thế này. Đôi cẩu nam nữ kia…cứ chờ mà xem.

Lúc nay, người Lạc Anh hận nhất không phải con khỉ đột khổng lồ mà là Sở Mặc và Đổng Ngữ.

Sâu trong nội tâm, y căm thù Đổng Ngữ nhiều hơn. Vì y không dễdàng tha thứ cho kẻ đã phản bội y.
Bình Luận (0)
Comment