Thí Thiên Đao

Chương 602

Nhưng như vậy thì còn gì là vui đúng không?

Mọi người uống rượu cùng nhau chính là muốn được tận hưởng không khí có chút men say như vậy. Nếu không phải là do Hoa Tiểu Nha hơi quá đà, cứ thấy con gái là xông lên trêu ghẹo.

Hoàng Họa mang Hoa Tiểu Nha đến phòng cho khách trước, sau đó liền mang Thẩm Tinh Tuyết lúc này cũng đã say khướt trở về phòng. Gà Trống Lớn vốn dĩ là không góp mặt, tên này từ lúc đặt chân đến Trung Thần đảo, vẫn cứ lải nhải nói là cảm ứng được một luồng hơi thở của chim thần nguyên thủy ở đây, bèn tự mình bỏ đi tìm kiếm cơ duyên.

Cuối cùng, trong phòng cũng chỉ còn lại ba người Sở Mặc, Hoàng Họa và Diệu Nhất Nương.

Phía người bên Nhất Kiếm cũng thật là kỳ cục, mặc kệ Hoa Tiểu Nha phá phách ở bên này, mà cũng chẳng có ai buồn tới hỏi thăm lấy một câu.

Phá tan những ảo tưởng về hình tượng của tứ đại môn phái đứng đầutrong nhân giới.

Nhất Kiếm không quy củ, chưởng môn của Phi Tiên lại đi thích phụ nữ, trong một đám người khổ tu của Thiên Ngoại lại xuất hiện một tên rác rưởi, rồi còn Cô Thành cũng thích kiếm chuyện khiến người khác sinh ghét.

Đúng, đây chính là tứ đại môn phái đứng đầu trong nhân giới.

Trong lòng Sở Mặc có chút buồn bực.

- Không ngờ tửu lượng của ngươi lại tốt như vậy? Nhìn Hoàng Họa vừa đưa mọi người trở về, Diệu Nhất Nương mở miệng khen một câu.

Hoàng Họa cười hơi ngượng ngùng:

- Cũng tàm tạm, năm đó khi còn tu luyện trên núi, vì tham rượu, liền uống trộm gần hết một nửa rượu quý do hầu tộc ủ, khiến cho suýt chút nữa thì xảy ra chiến tranh rồi…

- …

Sở Mặc và Diệu Nhất Nương đều câm nín, không ngờ nha đầu đó còn có quá khứ oai hùng như vậy

- Rồi sau thì sao?

Nhắc đến cái tính tò mò thì chỉ cần là phụ nữ đều rất mạnh, không quan hệ gì đến tuổi tác hay tính cách cả.

- Sau đó, liền đánh cho đám khỉ ngốc kia chịu phục, hàng năm đều phải cống rượu cho ta…

Hoàng Họa ngượng ngùng nói giọng nhỏ dần.

- Ha ha ha.

Diệu Nhất Nương nghe xong cười rất vui vẻ, nhìn Hoàng Họa nói:

- Không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy? Hoàng Họa cẩn thận liếc nhìn Sở Mặc, thấy trên mặt Sở Mặc cũng không có vẻ gì là không vui, mới yên tâm mà nói tiếp:

- Thực ra thế giới của nguyên thú rất đơn giản thôi, không phức tạp như thế giới của loài người, đương nhiên, thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài tay quỷ quyệt như con đại hắc mãng kia.

- Năm đó vì sao các ngươi lại kết thù với nhau vậy?

Sở Mặc hỏi.

- Thực ra chuyện cũng chẳng có gì, hai người chúng ta khi đó là hai nguyên thú mạnh nhất trong khu vực. Con rắn đen kia vẫn có lòng với ta, muốn song tu với ta. Nhưng mà ta trước giờ vẫn rất ghét nó, không đồng ý. Hơn nữa, năm đó thực lực của nó cũng kém hơn ta, toàn bị ta chèn ép.

Trong đôi con ngươi lấp lánh của Hoàng Họa lộ ra vẻ hồi tưởng, nhẹ giọng nói:

- Sau đó, thực lực của ta đạt đến điểm tới hạn, chuẩn bị độ kiếp, thì cái tên đáng ghét đó lại mò đến tìm ta, vì muốn thoát khỏi giằng co phiền toái với y, ta liền giả vờ đồng ý, hẹn là chờ một năm sau.

- Bởi vì không cần đợi đến một năm sau ta sẽ có thể độ kiếp phi thăng.

Hoàng Họa cười nói:

- Lúc ấy ta tưởng đã lừa được y rồi, nào ngờ bị y phát hiện ra, lúc đó ta chuẩn bị rất chu đáo để độ kiếp, tìm ra một nơi cực kỳ bí mật. Uy lực của thiên kiếp tuy còn lớn hơn so với trong tưởng tượng của ta rất nhiều, nhưng nếu không bị quấy nhiễu, thì ta vẫn nhất định có thể vượt qua.

- Rồi con rắn kia ra tay?

Giữa hai chân mày của Diệu Nhất Nương lộ ra sát khí, cuộc đời nàynàng hận nhất là những kẻ bỉ ổi thích vụng trộm hãm hại sau lưng người khác.

- Đúng thế, tại chính lúc mấu chốt này y đã ra tay với ta, ta lập tức liền bị thương nặng, không thể không thi triển bí thuật hòng tìm đường trốn thoát, may mà ta đã chuẩn bị tươm tất, không để y tìm ra. Cứ như vậy, ta lại phải ròng rã tu luyện trong nhiều năm trời, rốt cuộc đợi tới lúc y chuẩn bị độ kiếp liền định ra tay báo thù.

Hoàng Họa có chút không vui nói:

- Chẳng ngờ lúc đó năng lực của y đã lớn mạnh như vậy rồi, nếu không nhờ gặp được công tử, chỉ sợ ta lại phải bắt đầu tu luyện vài chục năm mới có thể hồi phục một cách hoàn toàn được. Thân thế của Hoàng Họa nghe ra thì khá đơn giản, nhưng với một Sở Mặc đã từng trải qua nhiều chuyện, hôm nay cũng coi như người hiểu sâu biết rộng mà nói, thì vẫn nhạy cảm thấy được chỗ khác biệt giữa Hoàng Họa và các nguyên thú bình thường khác.

Đa số nguyên thú bậc chín trong nhân giới, cho dù có hóa thân được thành hình người đi chăng nữa, nhưng ít nhiều gì thì cũng có chỗ thiếu hụt. Hơn nữa sau khi hóa thành hình người, thủ đoạn và năng lực tấn công của họ sẽ kém xa so với nguyên thân, ít nhất phải kém hai ba phần.

Nhưng với Hoàng Họa thì không phải như vậy. Nha đầu kia sau khi hóa thành hình người thì gần như không khác gì so với nguyên thân, hơn nữa, cũng không để lộ ra bất cứ sơ hở gì.

Có lẽ cao thủ quyền năng chân chính… chỉ liếc mắt đã có thể nhận ra hơi thở của nàng có đôi chút khác biệt so với loài người, nhưng người bình thường vốn dĩ không thể phát hiện ra nàng không phải là con người.

- Đừng bận tâm, sau khi tiến vào Linh giới, tỷ tỷ mang ngươi đi tìm con rắn kia, chặt y ra thành tám khúc. Rồi để Sở Mặc nấu canh rắn cho chúng ta ăn!

Diệu Nhất Nương nói năng đầy khí phách

- Ta cảm thấy nướng ăn vẫn ngon hơn.

Nha đầu kia cũng không kém cạnh.

Cuối cùng, tới tận khi ba người tán gẫu đến độ hơi buồn ngủ mới tự tản đi.

Mới rạng sáng ngày thứ hai, Hoa Tiểu Nha đã đứng trong sân nhỏ giọng gào lên.

- Sở Mặc, ra đây đánh nhau một trận nào!

Sau khi lại vận hành tâm pháp một vòng tuần hòan lớn, Sở Mặc mớichậm rãi mở hai mắt ra, không thèm để ý tới Hoa Tiểu Nha, mà tiếp tục nghiền ngẫm công pháp mà bản thân đang tu luyện trong biển ý thức của chính mình.

Đây là công việc hàng ngày mà Sở Mặc tất yếu làm, tu vi của hắn ngày càng cao, sự lý giải của hắn về công pháp cũng ngày càng toàn diện.

Một số thứ trước kia vô cùng khó hiểu, dần dần cũng có thể hiểu ra, thậm chí còn hiểu được một cách nhuần nhuyễn và sâu sắc.

Cuối cùng, vẫn cứ phải đợi cho tới lúc cô gái dịu dàng Thẩm TinhTuyết thức dậy, làm xong bữa sáng lại đây gọi Sở Mặc ra cùng ăn, Sở Mặc mới thôi việc nghiền ngẫm.

Vốn nơi này đều có kẻ hầu người hạ, nhưng đều đã bị Diệu Nhất Nương đuổi trở về. Bọn họ tổng cộng mới có vài người. Cũng không phải dạng không biết tự chăm sóc bản thân, hơn nữa, tự nhiên có người ngoài ở cùng, tuy không ảnh hưởng gì, nhưng vẫn cảm thấy có chút bất tiện.
Bình Luận (0)
Comment