Thí Thiên Đao

Chương 667

Vị kia đã tồn tại vô số năm đến, chỉ từng phát ra một đạo thần niệm, đó là năm các thần Thiên giới đại chiến, chiến hỏa thiêu đốt đến Quy Khư khiến hắn có chút mất hứng, liền hừ một tiếng. Sau đó, hai vị chí tôn chôn cất gần đó trực tiếp nổ tung, chỉ còn lại thần hồn sợ tới vừa chạy vừa tè ra quần.

Bởi vì bọn họ đều biết đối phương hạ thủ lưu tình!

Nói cách khác, bọn họ chắc chắn chết không thể nghi ngờ!

Hừ một tiếng có thể trực tiếp đánh chết chí tôn, đó là lực lượng gì?

Ngay sau đó, Quy Khư ở thiên giới rơi xuống Nhân Giới.

Mọi các nói đều là thần đại chiến đánh nát một góc Thiên giới khiến Quy Khư rơi xuống Nhân Giới. Nhưng trên thực tế, trong mắt các tồn tại vô địch của Quy Khư, Quy Khư rơi xuống là do vị kia ngại phiền từ chiến tranh Thiên giới nên trực tiếp dẫn Quy Khư đi!

Đương nhiên, điều này chỉ nằm trong suy nghĩ của những tồn tại cao cấp của Quy Khư.

Còn lại các sinh linh Quy Khư hay Thiên giới đều không biết chuyện này. Hai chí tôn bị nát cơ thể càng không nói ra, bởi vì họ không dám động tới người kia.

Cho nên không ít tồn tại vô địch hoài nghi ở đó chôn cất một Hoàng đế!

Tuy nhiên đó chỉ là đoán, chưa từng có ai được chứng kiến diện mạo của vị kia.

Ngày thường, vị kia không hề phát biểu ý kiến gì. Như hôm nay, bộ xương khôuy hiếp muốn hủy Quy Khư cũng không thấy vị kia thốt một tiếng.

Thế nên các tồn tại vô địch ở Quy Khư cũng không để ý, coi như hắn không tồn tại.

Thần niệm mạnh nhất xuất hiện nói:

- Nếu không, chúng ta chơi lớn đi?

Mấy tồn tại còn lại, thần niệm bay loạn.

- Chơi lớn thế nào?

- Chơi lớn à? Ta thích nhất đấy! - Là ra ngoài làm loạn Thiên giới sao?

- Ha ha ha, như vậy tốt nhất, Thiên giới có cừu nhân của ta, mỗi lần ta đều cố nén, thật là muốn diệt bọn chúng...

- Đừng tranh cãi nữa, nghe tiền bối nói!

Bộ xương khô rõ ràng đã vận dụng một chút lực lượng bắn bay Sở Mặc rồi buông hai tay, tỏ vẻ đừng đánh.

Không phải không muốn cùng Sở Mặc luận bàn, mà thật sự là bị những thần niệm trong hư không làm loạn rồi.

Hắn vẫn che giấu thần niệm không cho Sở Mặc nghe thấy, nếu không hắn sẽhoảng sợ không ít.

Hơn nữa nói ra, quả thực là mất mặt chí tôn!

Thế gian này có đám chí tôn nào dông dài ầm ĩ như trẻ con thế này không?

Cho dù là Thiên Tiên Chân Tiên..., chỉ sợ ngày thường cũng phải tỏ vẻ cao cao tại thượng?

Đạo thần niệm vô địch ngẫm nghĩ một chút nói:

- Chúng ta truyền tuyệt học mình am hiểu nhất cho tên tiểu tử này, thế nào?

Toàn bộ trời cao yên lặng như đã chết. Thiên thư đạo lão tổ trực tiếp ngây người, thật lâu sau mới lẩm bẩm:

- Không phải ta chỉ chia sẻ chút tin vui mới tìm được truyền nhân sao... sao lại như vậy?

Bộ xương khô cũng ngây người, trong lòng tự nói: Các ngươi đều điên rồi sao?

- Ta nghĩ các ngươi cũng đoán được xuất thân của tiểu tử này rồi. Tuyệt học truyền cho hắn cũng không có gì lớn. Tuy rằng chủng tộc trấn áp một phương thiên địa, nhưng ta không có cách nào bước được một bước kia, nhưng trên thực tế, cho dù chúng ta ngồi ở đó, sợ là cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy?

Thần niệm mạnh nhất cười ha hả nói:

- Ta cảm thấy, chúng ta mà làm vậy, trong tương lai, tiểu tử này sẽ chơi rất vui, ha ha ha.

Đúng lúc này, trên bình nguyên phía sau lưng Đại Khô Lâu đột nhiên truyền lại một tiếng thần niệm nhẹ nhàng, thần niệm vừa vọng ra, cả bầu trời Quy Khư nháy mắt đã hoàn toàn tĩnh lặng.

Kiểu tĩnh lặng này khiến cho một gã nhạy cảm cái gì cũng cảm nhận được như Sở Mặc cũng nhận thấy có gì đó bất thường. Không chỉ là cảm giác dị thường, mà Thương Khung Thần Giám trước ngực hắn cũng truyền tới cảm giác xao động bất an.

Sở Mặc cầm chặt lấy Thương Khung Thần Giám, liếc mắt nhìn, hắn chợt ngây người ởi vì, vốn dĩ chỉ khảm lên một viên huyết nguyệt trên mặt Thương Khung Thần Giám, giờ lại xuất hiện những ba viên.

Trên trời cao, tiếng thần niệm khẽ khàng chỉ vọng lại đúng một chữ: “Khả (Có thể)! “. Tất cả mọi vật lúc này đều kinh hãi, bao gồm cả thần niệm mạnh nhất, hay Đại Khô Lâu, hay tất cả những gì vô song tồn tại trong Quy Khư.

Vị lão tông chủ này cuối cùng cũng lên tiếng. Không ngờ lão lại lên tiếng vì một chàng thiếu niên! Đây quả thực là thần tích thực sự! Là thần tích trong mắt đám chí tôn.

Cho dù là cuộc chiến giữa các chư thần năm xưa, đánh nhau tới nỗi khắp Thiên Giới đều mịt mù chướng khí, vị lão tổ tông này cũng chỉ “hừ” một tiếng, không nói lấy một câu.

Hôm nay, không ngờ lão lại mở miệng vì một chàng thiếu niên!

Mặc dù chỉ nói đúng một chữ, nhưng chữ này rất có trọng lượng, hơn nữa còn nặng tới không thể đong đếm được.

Đại Khô Lâu vốn cảm thấy mấy vị chí tôn này đều phát điên rồi, lúc này ngay cả hắn cũng vô cùng kinh ngạc, ngoảnh mặt nhìn về hướng xa xăm của bình nguyên rộng lớn.

Đại Khô Lâu luôn biết nơi xa thẳm trong bình nguyên mai táng kia còn tồn tại một vị Cái Thế, có quan hệ nhất mạch (cùng một nhánh) với bọn họ. Năm xưa trước khi hạ táng người đó thì có người đã từng kể với hắn về việc này. Nói rằng đến khi hắn gặp phải chuyện không thể tránh được thì đến đây cầu xin giúp đỡ. Chỉ có điều vị gia gia này không chắc sẽ giúp, còn phải xem tâm trạng của lão nữa. Đại Khô Lâu trước thời điểm này cũng chưa từng cầu xin sự tồn tại của vị này. Nhưng lần này quả thực hết cách rồi, bởi vì hắn muốn giúp Sở Mặc nâng cao thể chất, quan tài của Bắc Minh chí tôn là có hiệu quả nhất. Cướp quan tài của người ta, chắc chắn phải chạy. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có nơi này là an toàn nhất.

Sự thực quả là như vậy, Bắc Minh chí tôn lúc đó giận đến sôi máu nhưng không dám vượt qua ranh giới một bước.

Như vậy tính ra đúng là Đại Khô Lâu đã một lần cầu xin vị này giúp, nợ người ta một ân tình, nhưng Đại Khô Lâu thật không nghĩ tới người này hôm nay đột nhiên lại cất lời. Một chữ “Khả” (Có thể) có ý nghĩa như thế nào, Đại Khô Lâu thậm chí còn không dám suy đoán.

Thần niệm mạnh nhất ở bên đó, sau khi hắn sững sờ một hồi, ngay lập tức vội truyền lại một tiếng thần niệm phấn khích:

- Tiền bối nói rằng có thể, điều đó thật quá tốt mà!

Sau đó, cả hư không của Quy Khư đều náo loạn

Lần này, truyền đi thần niệm không chỉ là chí tôn, còn có sinh linh bên dưới chí tôn ở đây vẫn luôn trông chừng nơi này. Vị thiếu niên có thể được người tồn tại đó để mắt tới, ai mà không muốn dính líu một tíquan hệ với hắn?

Mặc dù chỉ dưới chí tôn, nhưng những sinh linh này, một thân chiến lực vẫn có thể chống lại chí tôn được. Mặc dù khả nắng chiến thắng không cao, nhưng cũng không phải sẽ thua thê thảm. Những tồn tại này đã từng hùng chủ một phương, thời điểm chưa xuất hiện chí tôn, bọn họ chính là những vương giả thực sự!
Bình Luận (0)
Comment