Thí Thiên Đao

Chương 685

Lúc này Lý Hoành đột nhiên tiến lên một bước, chậm rãi nói:

- Trúc nhi, đừng khắc nghiệt như vậy. Nói thế nào thì Sở Hàn cũng là chưởng môn của môn phái cao cấp nhât, cho dù muốn giết hắn thì ít nhất cũng nên cấp cho hắn sự tôn trọng tương ứng.

Một gã Khổ Tu Thiên Ngoại khác cũng đi lên trước, nói:

- Thiếu chủ, cho bọn hắn cơ hội này đi. Tâm nguyện cuối cùng của người trước khi chết, thỏa mãn bọn họ cũng có ảnh hưởng gì đâu?

- Đúng vậy thiếu chủ, thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của người ta đi.

- Cho dù thế nào thì Sở chưởng môn cũng là một thế hệ danh nhân…

- Dù đối nghịch, sống chết tự chịu trách nhiệm, nhưng tới thời điểm này cũng nên cấp cho hắn một chén rượu đoạn đầu đài.

Có người đi đầu, tất cả nhóm Khổ Tu Thiên Ngoại đều cùng mở miệng. Cũng không phải nói chuyện giúp cho người của Cô Thành, chỉ có điều trong lòng lại có một loại cảm giác thỏ chết cáo thương hại.

Thân phận của Lý Trúc đã tạo thành cây gai ở sâu trong lòng bọn họ. Vẫn luôn nghi ngờ thật sự là một sự kiện rất đáng sợ. Bởi vì thời gian lâu dài, nếu không phải Lý Trúc còn có thể mang tới đồ vật này nọ cho bọn hắn, như vậy đã sớm biểu hiện ra!

- Các ngươi…

Lý Trúc nhìn phụ thân của mình và mấy nhân vật lớn tuổi khác của Thiên Ngoại, sắc mặt thay đổi mấy lần. Còn mấy người bên kia hắn thật sự không cần quan tâm, trong lòng của hắn ôm tâm tư nắm thần hồn của mấy người đó trong tay.

Nhưng phụ thân của hắn cũng đang hoài nghi thân phận hắn, đây là đều khiến Lý Trúc khó có thể tiếp nhận.

Hít sâu một hơi, Lý Trúc tự giễu cười nói:

- Được rồi, các ngươi quyết định đi!

Nói xong vung tay lên, trực tiếp để hai con rối Tiên Thiên mang Sở Hàn và Tần Hiểu đi, đưa bọn họ tới một nơi yên lặng, để hai con rối kia trông coi bọn họ.

Trong lòng của Tần Hiểu cảm thấy kỳ quái, không biết thời điểm này chưởng môn còn cái gì muốn nói. Tựa như Lý Trúc nói, cũng đã sắp chết còn muốn nói cái gì?

Ánh mắt của Sở Hàn có chút phức tạp nhìn Tần Hiểu, mở miệng nói xin lỗi: Là ta trách lầm ngươi, ta vừa mới biết Lý Trúc cho dù thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Trợ giúp Nhất Kiếm và Phi Tiên thật sự chính là trợ giúp chúng ta…. Nếu ta sớm biết như vậy đã sớm liên hợp với Nhất Kiếm và Phi Tiên cùng nhau diệt Thiên Ngoại.

- Thời điểm này còn nói mấy cái đó… đã chậm.

Tần Hiểu lắc đầu nói.

- Không muộn.

Sở Hàn nhìn Tần Hiểu, nhẹ giọng nói ra:

- Những người Thiên Ngoại đó đã hoài nghi thân phận của Lý Trúc, ngươi nói đúng, nếu như ngươi thật sự bị Ma tộc thành công đoạt thể, làm sao có thể bị bắt? Mà Lý Trúc kia, thời gian trở về một năm, chẳng những bồi dưỡng được số lượng lớn con rối Tiên Thiên, hơn nữa tính cách bản thân cũng biến hóa long trời lở đất. Nếu nói là hắn không bị đoạt thể thì có ai tin!

Tần Hiểu gật gật đầu, sau đó cười khổ nói:

- Chưởng môn ngài hiểu là tốt rồi.

Lúc này Sở Hàn đột nhiên vụng trộm tiến tới bên cạnh Tần Hiểu, nhìn thoáng qua hai con rối Tiên Thiên đang đờ đẫn đứng bên ngoài, hạ giọng nói:

- Ta có biện pháp chạy trốn!

- Cái gì?

Tần Hiểu ngẩn người, nhìn Sở Hàn có chút không dám tin.

Cấm chế trên người bọn hắn là Lý Trúc tự tay bày ra, tất cả đều là thủ đoạn của Ma tộc. Tần Hiểu không tin chưởng môn sinh trưởng ở Nhân Giới như Sở Hàn sẽ có loại bản lĩnh cởi bỏ cấm chế của Ma tộc.

Sở Hàn hạ giọng nói:

- Còn nhớ vị đại nhân kia không?

Ánh mắt của Tần Hiểu khẽ nhíu lại, gật gật đầu.

Sở Hàn nói:

- Vị đại nhân kia ngày đó đã từng nói, ta có một kiếp, hắn cho ta một đồ vật gì đó bảo toàn sinh mệnh.

Tần Hiểu nói:

- Một khi đã như vậy, chưởng môn cứ trực tiếp rời đi, bảo ta tới nơi này làm cái gì?

Sở Hàn lại lắc đầu nói:

- Cho dù ta có thể còn sống chạy ra khỏi nơi này thì sao chứ? Ta căn bản không có bất kỳ thủ đoạn nào chống lại Thiên Ngoại, nhưng ngươi thì khác.

- Ý của chưởng môn là?

Ánh mắt Tần Hiểu nhìn về phía Sở Hàn mang theo vài phần tìm kiếm.

- Ta giao vật kia cho ngươi, ngươi chỉ cần dùng tay bóp nát là có thể trực tiếp chạy trốn ra xa mười vạn dặm!

Sở Hàn như là hạ quyết tâm cuối cùng, lấy ra một viên tiểu cầu màu đen trên người, nhìn qua có chút mềm dẻo, không biết là được chế từ cái gì:

- Ngươi không giống như ta, ngươi có được trí nhớ của Ma tộc, khẳng định cũng có được thủ đoạn giống với Lý Trúc, đợi một thời gian ngươi khẳng định có thể vì ta, vì toàn bộ Cô Thành mà báo thù rửa hận!

Sở Hàn nhìn thoáng qua hai tượng gỗ cảnh giới Tiên Thiên, trên mặt lộ ra một chút khinh thường:

- Con rối chính là con rối, cũng là đồ ngốc! Tần Hiểu, ngươi đi đi, nhớ kỹ phải báo thù cho chúng ta!

Trong mắt của Tần Hiểu rốt cục xuất hiện một tia cảm động, đồng thời trên mặt của hắn cũng có chút cổ quái, cầm viên tiểu cầu rồi lại trả lại, nói:

- Chưởng môn, ngươi trốn đi, bọn họ không giết chết được ta!

Nói xong câu đó, Tần Hiểu như là xúc động thật lớn, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, tuy nhiên cũng phát ra vài tiếng cười thê lương:

- Hôm nay mới biết ta là ta…

- Có ý gì? Cái gì mà hôm nay mới biết ta là ta? Ngươi… chẳng lẽ người lúc trước cũng không phải ngươi?

Sở Hàn cũng là một người vô cùng thông minh, nghe thấy lời nói của Tần Hiểu… lập tức trừng to mắt nhìn hắn.

Trên mặt của Tần Hiểu dường như che phủ một tầng sương mù mông lung, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ thần bí, hắn cứ duy trì trầm mặc đứng ở nơi đó.

- Rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Sở Hàn có loại cảm giác sởn tóc gáy. Bởi vì bất kể là Tần Hiểu, hay là Lý Trúc Thiên Ngoại, hai người này sau khi đi ra từ Quy Khư đều có biến hóa quá lớn!

Lại nhìn Diệu Nhất Nương, Thẩm Tinh Tuyết, Hoa Tiểu Nha và Hoàng Họa cùng những người trẻ tuổi khác trở về từ Quy Khư, vốn không có loại cảm giác này.

- Không có gì, chưởng môn, nghe ta khuyên một câu, sau này chớ đối địch với Nhất Kiếm và Phi Tiên. Lại càng không nên đi gây sự với Sở Mặc, cho dù vị đại nhân kia có hùng mạnh thế nào, chỉ sợ cuối cùng cũng không thể qua được Sở Mặc.

Tần Hiểu trầm mặc một lúc, đột nhiên mở miệng, chỉ là thời điểm nói những lời này trên mặt hắn tràn ngập vẻ thống khổ.

Ở bên trong Quy Khư hắn không thể tưởng tượng được mà sống lại, trong thân thể bị hạ một đạo cấm chế vô cùng hùng mạnh. Vị kia là một sự tồn tại quá mức hùng mạnh không thể tin nổi, thế cho nên Tần Hiểu bảo lưu toàn bộ trí nhớ, nhưng vẫn cảm thấy Hoàng Họa chính là chủ nhân của hắn!
Bình Luận (0)
Comment