Thí Thiên Đao

Chương 687

Mắt nhìn Tần Hiểu hoàn toàn biến mất trên đời này, Lý Trúc lúc này dường như đã hoàn toàn yên tâm, nói với mọi người:

- Chúng ta có thể rời khỏi nơi này!

- Không cần trông coi sao?

Lý Hoành vẫn duy trì trầm mặc hỏi.

- Không cần, cho dù Sở Mặc kia có thực lực cường đại thế nào, một khi bước vào giữa pháp trận huyết sát này cam đoan cũng sẽ hóa thành một vũng máu!

Con người Lý Trúc lạnh lẽo nói.

Một đám lão tổ Khổ Tu Thiên Ngoại đều nhìn thoáng qua lối vào Quy Khư, sau đó liền xoay người rời khỏi. Nếu Lý Trúc dám chắc chắn như thế, đã nói lên hắn nắm chắc tuyệt đối, tuy trong lòng mọi người vẫn tồn tại nghi ngờ với vị thiếu chủ này, nhưng trong phương diện này lại được mọi người rất tán thành.

Thời gian cả đêm, vận mệnh của tứ đại phái cao nhất Nhân Giới đã xảy rat hay đổi.

Mãi tới một ngày sau khi những người Lý Trúc rời đi mới có một vũng máu, từ giữa pháp trận huyết sát chảy ra qua lối vào Quy Khư.

Bãi máu loãng này phảng phất như sinh ra từ trong không trung, sau khi chảy xuôi ra lại chạy tới nơi xác Tần Hiểu bị đốt cháy. Đến cuối cùng lại bắt đầu ngưng kết thành một hình người.

Theo hình dáng ban đầu, một chút lại một chút, dần dần càng thêm đầy đặn.

Một canh giờ sau, Tần Hiểu hoàn hảo không tổn hao gì hiện ra tại đó.

Hắn khẽ nhíu mày giống như đang suy nghĩ gì đó, sau đó quay đầu nhìn lại bên trong, trong con ngươi lóe ra một đạo hào quang lạnh như băng, lẩm bẩm nói:

- Dùng máu của ta làm mắt trận của pháp trận huyết sát, Lý Trúc ngươi thật đúng là quá ngây thơ. Hiện giờ pháp trận huyết sát không có mắt trận, ta xem ngươi làm sao dùng nó để tới vây khốn Sở Mặc?

Tình cảnh này nhìn qua vô cùng quỷ dị, nếu để người khác nhìn thấy nhất định sẽ bị dọa sợ.

Chẳng qua hiện giờ không có người đi tới nơi này, tối hôm qua tứ đại phái đại chiến một hồi đã khiến các môn phái trên Cổ trấn hoàn toàn sợ hãi, sớm đã bỏ chạy tán loạn.

Rất nhiều người ngay từ đầu phương hướng chạy trốn là cảng trong đại lục Bạch Hổ. Tuy nhiên những người đó cuối cùng sẽ thất vọng, bởi vì con thuyền bọn họ ngồi lúc tới đã sớm bị con rối Tiên Thiên của Thiên Ngoại phá đi.

Người thông minh một chút lại chạy trốn vào sâu trong đại lục Bạch Hồ, chỉ có trốn mới có thể còn sống.

Về phần một ít người vô thức mà tới đều gặp xui xẻo lớn, bị Lý Trúc phá con rối Tiên Thiên tới bắt về, và vận mệnh chờ đợi bọn họ chính là cơn ác mộng lớn nhất cuộc đời này.

Sau khi thân thể Tần Hiểu một lần nữa ngưng kết, không dừng lại quá lâu trong lối vào ở Quy Khư liền đi sâu vào trong đại lục Bạch Hổ. Hắn có thể cảm ứng được vị trí của Hoàng Họa, làm nô bộc, bảo hộ chủ nhân là thiên chức lớn nhất của hắn.

Gần hai tháng cứ lặng lẽ trôi qua như vậy.

Toàn bộ đại lục Bạch Hổ trở nên thần hồn nát thần tính.

Rất nhiều người may mắn còn tồn tại rốt cục ý thức được chuyện gì xảy ra, trong lòng đều hối hận không ngừng.

Nếu sớm biết như thế này, thời điểm đem Nhất Kiếm và Phi Tiên lọt vào công kích, bọn họ có thế nào cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Thế lực Thiên Ngoại ngày hôm nay, tại đại lục Bạch Hổ đã phát triển càng thêm kinh khủng so với ngày đó, chẳng giữ nắm giữ toàn bộ cảng và bến tàu ở đại lục Bạch Hổ, còn phái người bất chấp mọi thứ lùng bắt người trong các môn phái trên đại lục Bạch Hổ.

Tuy nhiên những người của Nhất Kiếm và Phi Tiên chạy thoát giống như là biến mất trên đời này, không ai có thể tìm được bọn họ.

Trong Quy Khư.

Sở Mặc vẻ mặt phiền muộn ngồi trên một ngọn núi, bộ xương khô dẫn hắn vào đã biến mất không tung tích.

- Đã lâu như vậy, không biết bọn họ thế nào rồi.

Sở Mặc không kìm nổi thở dài.

Thời gian lui về đến ngày đó.

Từ ngày hôm đó, khi bộ xương khô đưa hắn tới bên cạnh một nấm mồ lớn, ngày khổ cực của hắn lại bắt đầu.

Bộ xương khô ném hắn ở trong này, không hề nói gì trực tiếp vượt qua khoảng không, trong chớp mắt rời đi khỏi tầm mắt của Sở Mặc. Mặc cho Sở Mặc kêu gào thế nào, bộ xương khô cũng đều bỏ mặc.

Theo cảm giác của Sở Mặc, bộ xương khô dường như rất không cao hứng, còn mang theo vài phần ưu tư.

Cả người Sở Mặc đều có chút phát mộng căn bản không biết chuyện gì xảy ra, tuy nhiên tiếp theo đột nhiên là có một nữ tử trẻ tuổi ăn mặc diễm lệ và cổ xưa đi ra từ trong phần mộ, nói với hắn lời nói…. khiến hắn trợn mắt há hốc mồm.

Nữ tử trẻ tuổi này rất đẹp, nhìn qua cũng chừng hai mươi tuổi, ngay cả đôi tròng mắt cũng vô cùng tinh thuần, bất cứ kẻ nào nhìn thấy đều có cảm giác kinh diễm.

Nếu Sở Mặc không tận mắt nhìn thấy nàng đi ra từ phần mộ này… khẳng định cũng sẽ bị kinh diễm, hắn giờ phút này ngược lại còn chút kinh hãi.

- Ta có kế thừa nhất mạch, nay truyền thụ cho ngươi, môn phái của ta từ thời đại cổ xưa, mỗi một thời đợi đều chỉ truyền lại cho một đệ tử. Đến khi ta lại đoạn tuyệt, cho nên ngươi cần phải kế thừa và phát triển nó. Nghe cho kỹ, ta muốn truyền cho ngươi chính là…

- Đợi một chút, từ từ....

Khóe miệng Sở Mặc co giật nhìn nữ tử này.

Ba~

Một đạo hào quang xuất hiện, thân thể của Sở Mặc bị đánh bay ra hơn mười dặm.

Cho dù hắn hiện giờ thể chất đã là Tố Cảnh, vẫn có loại cảm giác cả người đều muốn vỡ vụn, cái loại tư vị đau đớn này khiến Sở Mặc cảm giác đau tới không muốn sống. Sau khi kiểm tra lại phát hiện toàn thân không có bất kỳ thương thế nào.

- Ta không phải là sư phụ của ngươi, nhưng lúc lão sư nói chuyện, ngươi không được xen miệng vào, lần này cho ngươi một giáo huấn nho nhỏ.

Nử tử ăn mặc diễm lệ và cổ xưa vươn tay ngọc thon dài ra, mang Sở Mặc từ bên ngoài hơn mười dặm trở về, mặt không chút thay đổi cảnh cáo.

- Nhưng…

Sở Mặc vẻ mặt không hiểu.

Ba~

Lại là một đạo hào quang xuất hiện, Sở Mặc lại một lần nữa nếm thử tư vị thống khổ đó.

Thời điểm lần thứ ba, Sở Mặc rốt cục đã có kinh nghiệm, cái gì cũng không hỏi, thành thật bắt đầu học đạo thống mà cô gái xinh đẹp tính tình táo bạo này truyền cho hắn.

Đạo Thống này là một loại thần thông có tên là “Cửu Mệnh thuật”

Với cảnh giới bây giờ của Sở Mặc căn bản không có biện pháp lý giải, nữ tử cũng không giải thích quá lâu cho hắn. Chỉ nói cho hắn biết, tu luyện Cửu Mệnh thuật tới cảnh giới tối cao có thể sống lại chín lần!
Bình Luận (0)
Comment