Thí Thiên Đao

Chương 71

Một thiếu nữ đi tới từ một nơi không xa, nhìn Sở Mặc, trong mắt còn mang theo vài phần lo lắng:

- Ngươi giết chết cái tên đáng ghét đó?

- Làm sao ngươi biết?

Sở Mặc kinh ngạc nhìn Kỳ Tiêu Vũ nói:

- Lúc nãy…. Ngươi đúng là không phải ở bên cạnh ta mà quan sát chứ?Kỳ Tiêu Vũ gương mặt sáng rỡ, lộ ra một điểm thần bí mà tươi cười:

- Người ta đúng là biết, hì hì, sẽ không nói cho ngươi đâu!

Sở Mặc liếc mắt nhìn, lẩm bẩm nói:

- Không nói thì đừng nói nữa, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ?

Nói xong, nhưng là ở trong lòng vừa động, đem lực lượng tinh thần mà truyền vào trong khối ngọc nói:

- Kỳ Tiêu Vũ….. Là cảnh giới gì?

Một đoạn thông tin, trong nháy mắt hiện ra trong đầu của hắn, nhưng khiến Sở Mặc co quắp khóe miệng, đầu đầy xám xịt.- Cảnh giới Hoàng cấp tầng năm đỉnh cao, thể chất không biết, cái khác…. Không biết! Trọng thương khỏi hẳn.

Cảnh giới ngược lại có thể trực tiếp nhìn ra, quả thực là cao hơn mình nhiều lắm, không ngờ cùng cảnh giới với ông nội.

Điều này khiến cho Sở Mặc vô cùng giật mình, bởi vì theo độ tuổi của Kỳ Tiêu Vũ mà xem, so với mình cũng không khác biệt lắm, thậm chí…. Khả năng còn nhỏ tuổi hơn mình!

- Nàng làm sao có thể tu luyện nhanh được như vậy?- Sau đó…. Thể chất không biết là do có chuyện gì xảy ra?

- Cái khác không biết…. Lại là vật gì?

Trọng thương khỏi hẳn, chẳng phải lúc trước khi mình nhìn thấy nàng, nàng bị trọng thương.

Chẳng qua tổn thương nặng như vậy… Đã vậy còn nhanh chóng khỏi hẳn?

Điều này cũng thật là một điểm không thể tin nổi?- Này, ngươi đang nghĩ gì đó? Đang tức giận sao?

Kỳ Tiêu Vũ vươn tay nhỏ bé, quơ quơ ở trước mặt Sở Mặc:

- Ngay trước mặt mỹ nữ người ta mà lại thất thần như vậy, thực không lễ phép gì cả mà!

- Ngươi ở chỗ này, rốt cuộc là muốn tìm được cái gì? Là toà tiên phủ trong truyền thuyết này sao?

Sở Mặc nhìn chăm chú vào Kỳ Tiêu Vũ hỏi.

- Tiên? Tiên phủ?

Kỳ Tiêu Vũ khẽ nhướng mày liễu, có chút khinh thường mà nói:

- Trên thế giới này, sao lại có thể có tiên? Còn tiên phủ? Làm sao cóthể?

Sở Mặc hơi hơi ngẩn người ra:

- Vậy lúc trước ngươi bị thương là chuyện gì xảy ra?

Kỳ Tiêu Vũ suy nghĩ lại một chút liền nói:

- Ở nơi này, có vài điểm không giống nhau, dường như….. Có vật gì đó rơi ở nơi này, sau đó…. Vật kia tự tạo thành một bức tường bảo vệ. Đại khái, chính là cái gì tiên phủ do ngươi nói đi?

- Tiên phủ xác định là không có! Nhưng ở nơi này quả thật có gì đó không tầm thường.- Ta bị thương, là vì ta muốn phá vỡ cấm chế nơi này, tuy nhiên lại không thành công, nó mạnh hơn nhiều lắm so với tưởng tượng của ta!

- Vì vậy, ta bị phản phệ (cắn trả) bị trọng thương, bị mấy tên vô sỉ quỷ sứ đáng ghét để mắt tới, muốn giật tiền cướp sắc, không phải ngươi đã thay bản cô nương đuổi đi rồi sao? Ừ, vừa rồi còn giết một tên đáng ghét nhất nữa đấy!

Kỳ Tiêu Vũ vẻ mặt vui vẻ tươi cười, líu ríu nói.

- Không phải tiên phủ?

Sở Mặc có chút thất vọng sau đó hỏi:

- Cấm chế này là vật gì vậy?

- Ngu ngốc! Cấm chế chính là phòng ngự, bất luận là cái gì nếu hùng mạnh đến một mức độ nào đó, đều sẽ tự tạo ra vòng phòng ngự. Nếu nó không tiếp nhận ngươi, hoặc ngươi cũng không hàng phục được nó, như vậy ngươi sẽ không có cách nào đạt được nó.

Kỳ Tiêu Vũ thuận miệng giải thích nói.

- Làm sao ngươi có thể hiểu biết nhiều như vậy?

Sở Mặc không kìm được mà hỏi.

- Đúng vậy đó…. Làm sao ta lại biết những điều này?Kỳ Tiêu Vũ có chút ngẩn ngơ, trên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia lộ ra vài phần mờ mịt, tiếp theo trừng mắt nhìn Sở Mặc nói:

- Hừ, bản cô nương trên thông thiên văn dưới rành địa lý, chính là một người thông minh lanh lợi xinh đẹp dịu dàng độc nhất vô nhị đáng yêu khéo hiểu lòng người xinh đẹp nhất thiên hạ đấy….. Mỹ thiếu nữ!

-……

Sở Mặc gương mặt xám xịt nhìn Kỳ Tiêu Vũ nói:

- Ngươi không mệt mỏi sao?

- Hừ!

Kỳ Tiêu Vũ thở phì phì nhìn Sở Mặc:

- Sau này không nên hỏi ta làm sao lại biết được chuyện gì nữa, ta chính là biết vậy! Mỗi một lần ngươi hỏi, đầu của ta liền đau đến sắp nổ tung rồi!

- ……

Khóe miệng Sở Mặc giật giật:

- Rất xin lỗi, ta không biết.

Kỳ Tiêu Vũ nhìn thoáng qua gương mặt áy náy của Sở Mặc, nhoẻn miệng cười, lập tức trở nên có chút ôn nhu:

- Được rồi được rồi, cũng không phải lỗi là do ngươi, tự ta cũng đã tìm ra nguyên nhân, một thiếu nữ ưu tú xinh đẹp như ta, tại sao lại có thểlà một cô nhi không có nhà để về?

Dựa vào ánh trăng xuyên qua rừng rậm, Sở Mặc liếc nhìn gương mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ kia một cái, ở trong lòng oán thầm: Không nói trước được có bao nhiêu ưu tú, nhưng mà mức tự kỷ.... Nhất định chính là thiên hạ đệ nhất đấy!

Lúc này, Sở Mặc đột nhiên cảm giác được, miếng ngọc trên cổ bỗng nhiên bộc phát ra một luồng nhiệt lượng kinh người.

Đây là lần đầu tiên Sở Mặc cảm nhận được nhiệt lượng kinh người như vậy từ miếng ngọc.- Đêm trăng tròn, cửa ra vào mở ra!

Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ:

- Đi, chúng ta đi tìm bảo vật đi!

Từ miếng ngọc ngày càng truyền đến nhiệt lượng mạnh mẽ hơn, giống như đang thúc giục nhanh chóng lên!

- Nhanh lên, không thì sẽ không còn kịp nữa đâu!

Sở Mặc một tay kéo Kỳ Tiêu Vũ, nhanh chóng bay ra bên ngoài.

Tay của Kỳ Tiêu Vũ lạnh lẽo mềm mại, giống như không có xương cốt.

Sở Mặc không hiểu vì sao, vào lúc kéo tay của nàng trong chớp mắtđó lòng của hắn hơi rung động một chút.

- Đây là tay của thiếu nữ sao?

Một loại cảm giác khác thường nhanh chóng xuất hiện trong lòng Sở Mặc.

Kỳ Tiêu Vũ ở bên kia, trong nháy mắt lúc Sở Mặc kéo tay nàng, dường như có chút sửng sốt, một đôi con ngươi xinh đẹp lập tức trợn to, theo bản năng muốn né tránh.

Nhưng không hiểu vì sao, đến cuối cùng cũng không có làm ra độngtác kia.

Tay của hai người chạm vào nhau ma sát, thân thể của Kỳ Tiêu Vũ cũng càng trở nên cứng nhắc hơn!

Phản ứng của nàng…. So với Sở Mặc, lớn hơn nhiều lắm!

Chẳng qua là nàng đang cố nén, không có biểu hiện rõ ra bên ngoài, nhưng trong lòng lại như một chú nai con, đang chạy loạn khắp nơi.

Cái loại cảm giác này, cho đến khi nàng bị Sở Mặc lôi kéo chạy ra khỏi cánh rừng rậm này, cũng vẫn còn vô cùng mạnh mẽ.Cả người nàng trở nên mờ mịt, dường như đều không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

Đợi đến lúc nàng phục hồi hoàn toàn tinh thần, lại phát hiện ra đã bị Sở Mặc lôi kéo cách cánh rừng kia thật xa, đi vào một bãi cỏ hoang vắng thê lương.

Nơi này, cũng không phải là nơi mà lần trước nàng muốn phá vỡ cấm chế.
Bình Luận (0)
Comment