Thí Thiên Đao

Chương 711

- Mở ra cho ta. Sở Mặc rống to một tiếng, vang vọng trong tòa đại điện trống trải.

Kẹt kẹt!

Cánh cửa gỗ này cuối cùng phát ra một tiếng khô khốc khó chịu, bị Sở Mặc đẩy ra một cái khe nhỏ.

Ầm!

Bên trong một nguồn khí tức bạo ngược chợt phát ra.

Sở Mặc bất ngờ không kịp đề phòng, cả người trực tiếp bị đánh bay ra. Ầm một tiếng đập vào bức tường phía sau.

Cho dù hắn đã là thể chất tổ cảnh, kim cương bất hoại, nhưng cái này vẫn làm Sở Mắc choáng váng đầu óc, hôn mê nữa ngày.

Trên mặt Sở Mặc lộ ra vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm:

- Giới Linh… lão nhân gia ông đang chơi ta sao? Phía sau cánh cửa đó… rốt cuộc đang giam giữ cái gì? Sao lại đáng sợ như vậy?

Nói xong, ánh mắt của Sở Mặc ngước nhìn về phía đó.

Còn may, cánh cửa bị đẩy ra cũng không có khép lại, mà mở ra phân nữa. Nguồn khí tức bạo ngược đó cũng không có phát ra nữa, giống như vừa nãy tất cả chỉ là ảo giác của Sở Mặc.

Sở Mặc đứng dậy, xoa xoa cái mông, lại đi về bên phía đó, thuận theo cánh cửa mở ra phân nữa, trực tiếp vào căn phòng bên trong.

Trong phòng đang đứng một người!

Sở Mặc vừa nhìn thấy người này, suýt chút nữa bị dọa sợ, trái tim cũng đập rất mạnh.

Vì khí tức trên người người này thật sự là quá đáng sợ!

Sở Mặc nhìn không rõ tướng mạo của y, toàn thân trên dưới y đều bị bao trùm trong một vầng sáng. Cho dù gần ở trước mắt, nhưng mặc cho Sở Mặc cố gắng thế nào, cũng không thể nhìn rõ người này rốt cuộc có diện mạo thế nào.

Chỉ biết đây là một người đàn ông trung niên, toàn thân trên dưới tràn đầy một nguồn uy áp kinh khủng.

Nguồn khí tức vừa nãy nhất định là phát ra từ trên người y. Nhưng không biết tại sao chỉ là trong giây phút đó, sau này thì không có. Không chừng cũng giống như những dược liệu đó, bị Giới Linh dùng thủ đoạn phong ấn rồi?

Thậm chí Sở Mặc có cảm giác khí tức trên người người này nếu không bị trấn áp mà hoàn toàn phóng xuất, trong nháy mắt có thể giết chết hắn.

Chỉ dựa vào khí tức, thì có thể giết chết một người… trừ phi người này là một tu sĩ cấp đỉnh?

Sở Mặc không phải chưa từng gặp qua đại tu sĩ cấp đỉnh. Ví dụ như Phùng Xuân, đó chính là một tu sĩ cấp đỉnh có tu vi đế chủ.

Nhưng lúc Phùng Xuân gặp Sở Mặc, hoàn toàn thu liễm khí tức. Thoạt nhìn không có gì khác biệt với người bình thường.

Lần đầu tiên Sở Mặc bước vào Huyễn Thần Giới, gặp Hổ Liệt và Thanh Phong đang bàn luận, cách khoảng cách rất xa, từng cảm nhận được sóng năng lượng cường đại.

Sau khi tiến vào Huyễn Thần Thành, cũng từng từ trên người những người Thượng Quan Nam này, cảm nhận được uy áp kinh khủng. Nhưng những uy áp đó so với nguồn khí tức uy áp ẩn trên người trước mặt này, căn bản không đáng là gì.

Đây là lần đầu tiên Sở Mặc trực quan cảm nhận được uy áp của tu sĩ cấp đỉnh như vậy.

- Chảng lẽ nói, đây chính là thân phận lão nhân gia của Giới Linh, để lại cho ta. Tuy chỉ có thể dùng trong Huyễn Thần Giới, nhưng cái này… cái này có quá khoa trương lắm không? Sở Mặc có chút không dám tin lẩm bẩm nói.

Vì bỗng nhiên hắn nhớ đến chuyện hai thân phận mà Hổ Liệt từng nói với hắn. Nói là từng có một tu sĩ Luyện Thần Kỳ, dùng nhục thân Đại La Kim Tiên, sau khi luyện hóa thành thân phận thứ hai, thực lực siêu việt hơn bản tôn vô số lần.

Nhưng trong lòng Sở Mặc lại cảm thấy cái này căn bản không thể. Vì muốn có thân phận thứ hai, thậm chí cũng phải tu luyện tới Luyện Thần Kỳ, khi có Nguyên Thần thứ hai mới có thể làm được.

Sai lầm rõ ràng như vậy, Giới Linh không nên mắc phải chứ?

Sở Mặc chau mày, mục quang rời khỏi người này, sau đó bắt đầu thăm dò căn phòng.

Cuối cùng mục quang của Sở Mặc rơi trên một bức tường nhô lên trong căn phòng.

Đó là một tảng đá vuông chừng một thước, giống như những tảng đá khác trên vách tường căn phòng, chỉ là hơi nhô lên như vậy. Rõ ràng Sở Mặc vừa nhìn liền thấy dị thường trong này.

Hít sâu một hơi, Sở Mặc đi đến, giơ tay ra ấn lên trên mặt nhô, dùng chút lực liền ấn xoay tảng đá.

Sau đó, một âm thanh nặng nề vang lên. Tảng đá xanh này hoàn toàn thu lại. Trên bức tường lộ ra một cái động chừng 1 thước vuông, bên trong hình như có vật gì.

Sở Mặc thò tay ra, sờ soạng vào bên trong, lại là một tấm lệnh bài được Sở Mặc lần ra.

Giọng nói có chút trầm thấp, cùng với sự mệt mỏi nồng đậm của Giới Linh truyền thẳng vào trong biển ý thức của Sở Mặc.

- Tiểu tử, nếu đã có thể tới đây chắc là ngươi đã giải quyết xong mọi chuyện cá nhân ở Nhân Giới rồi hả? Lúc trước không nói tỉ mỉ cho ngươi hay về tình hình cụ thể, không phải bởi vì ta cố làm ra vẻ bí mật với ngươi, mà là vì chuyện này cực kỳ quan trọng. Trừ ngươi ra ta không thể tin tưởng bất cứ kẻ nào. Kể cả là con Thiên Kê kia.Giọng của Giới Linh lạnh như băng, lời nói ra cũng rất thẳng thắn.

- Tòa cung điện cổ kính này nằm trong vùng cấm địa trên Thiên tầng của Huyễn Thần Giới. Ngay cả Đế Chủ cũng không thể xâm nhập vào nơi này được. ngoại trừ huyết mạch của ngươi thì ai cũng không thể mở nơi này ra, cho nên, vẫn khá là an toàn.

Khi nói ra mấy câu này, giọng nói của Giới Linh lại bắt đầu lấy lại vẻ tự tin.

- Ngươi đã cất mười phần nguyên liệu của Trúc Cơ Tiên Phẩm và Ngũ Hành Đạo Cơ kia đi rồi đúng không? Đây là vốn liếng cơ bản cho ngươi bắt đầu xây dựng cơ nghiệp đấy! Nhớ kỹ, cho dù là trong nhữngnhà quyền quý trên Thiên giới, cũng không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể chuẩn bị được nguyên liệu Trúc Cơ Tiên Phẩm, kể cả có là con dòng chính mà không có tài năng trời phú cũng không được hưởng đâu. Cho nên, những thứ này để cho ngươi dùng bồi dưỡng nhân tài bên cạnh mình. Mặc dù ngươi có thể dùng theo ý thích, nhưng nhất định không được để rơi vào tay kẻ không trung thành với ngươi. Làm như vậy, chẳng khác nào khiến ngươi nuôi ong tay áo!

Nói đến đoạn này, trong giọng nói của Giới Linh cuối cùng mới để lộ ra chút cảm xúc chân thật.

Sở Mặc nghe đến đó, gật gật đầu, tuy biết chắc Giới Linh không nghe thấy, nhưng vẫn nói rất nghiêm túc:

- Yên tâm đi Giới Linh, nhất định ta sẽ dùng đúng lúc đúng chỗ!

- Nhưng mà, nguyên liệu dù có tốt cỡ nào, thì cũng phải đến Trúc Cơ mới có thể sử dụng, cho nên, yếu tố quyết định vẫn nằm ở bản thân những người bên cạnh cùng ngươi phi thăng lên Linh giới. Ta tin, ngươi nhất định sẽ đắn đo tốt.

Giọng nói của Giới Linh nghe rất hiền lành, giống như một vị trưởng bối trong nhà. Tuy trong lòng hy vọng con cái mình có thể trưởng thành và tự lập, nhưng vẫn vô cùng lo lắng.
Bình Luận (0)
Comment