Thí Thiên Đao

Chương 714

Sở Mặc không chút do dự ném Phá Giới Đan trong tay về phía cánhcửa vàng, kết giới trên cửa nháy mắt bị tan vỡ. Thân hình Sở Mặc tiến thẳng vào kết giới, sau đó đẩy ra cửa vàng biến mất ở bên trong.

Một bóng người lao tới nhanh như điện xẹt, mặt xám nghoét nhìn cánh cửa vàng kia.

Đây là một gã trai thoạt nhìn còn rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ mới chừng hai mươi mấy tuổi. Khuôn mặt tuấn tú, tóc búi miện vàng, mặc một thân áo dài màu vàng lợt, toàn thân tản mát ra một hơi thở hùng mạnh.

Nhưng lúc này, sắc mặt y có chút khó coi, đôi mắt dán chặt vào cánhcửa vàng, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Để tìm ra cánh cửa dẫn tới Ngũ Hành Chi Kim, ta đã phải trải qua trăm đắng nghìn cay, khó khăn lắm mới tìm ra được, lại không ngờ bị người khác nhanh chân tới trước. Là ai, có thể… tìm ra nơi này trước ta chứ?

Sự buồn rầu sâu sắc viết rõ rành rành trên mặt Gia Cát Lãng, tuy nhiên một lát sau, trong mắt y lại ánh lên vẻ quyết tâm, lẩm bẩm nói:

- Cứ coi như bị kẻ khác nhanh chân giành trước, chẳng lẽ Gia Cát Lãng ta lại phải sợ y hay sao? Trong tay ta có một số lượng lớn đan dược, kinh nghiệm của ta cũng vô cùng phong phú. Để lấy được Ngũ Hành Chi Kim ta đã chuẩn bị rất kỹ càng! Tuy vào thế giới của NgũHành Chi Kim, cảnh giới sẽ bị ép đến cực thấp, nhưng nếu thật sự phải đối đầu, ta vẫn tự tin có thể đánh chết hắn!

Gia Cát Lãng nói xong cũng không chù chừ thêm nữa, lấy Phá Giới Đan ra, phá vỡ kết giới của nơi này, sau đó cất bước đi vào.

Lại nói tiếp, hai năm qua Gia Cát Lãng cũng gặp xui xẻo đủ đường.

Trước kia vì vụ của Gia Cát Xương Bình, khiến y và đương gia thứ chín của Linh Đan Đường là Đế Chủ Phùng Xuân phát sinh xung đột. Kết quả là Gia Cát Lãng mới đến tầng thứ hai của cảnh giới Đế Chủ do không phải đối thủ của Phùng Xuân mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt.Đây cũng chưa là gì, tài nghệ không bằng kẻ khác thì thua là chuyện bình thường, mấu chốt ở chỗ y không thể bảo vệ được Gia Cát Xương Bình.

Nhà Gia Cát vì muốn làm Linh Đan Đường nguôi cơn giận, liền chém đầu Gia Cát Xương Bình đưa đến Linh Đan Đường, đây quả là một cú đánh nặng nề vào danh vọng của toàn tộc Gia Cát.

Thân là một trong những kẻ có dính dáng đến vụ việc lần này, Gia Cát Lãng cũng bực bội rất lâu.

Sau đó, chủ nhà Gia Cát là Gia Cát Trường Xuân phái y đi tìm LãNghị, kết quả cũng chẳng thu hoạch được gì. Tên Lã Nghị kia lẩn như trạch, không biết đã trốn vào xó xỉnh nào rồi. Gia Cát Lãng đã huy động toàn bộ mạng lưới quan hệ của bản thân, cũng không thể tìm ra tên phản đồ này. Cuối cùng, lại bị gia chủ Gia Cát Trường Xuân chì chiết cho một trận.

Dù gì Gia Cát Lãng cũng là một cao thủ trẻ tuổi đã ở cảnh giới Đế Chủ… tính tình kiêu ngạo đương nhiên là không tránh được. Việc bị nhục nhã liên tiếp khiến hắn cảm thấy vô cùng tức tối. Quả thực là hận Linh Đan Đường, hận Lưu Vân đến thấu xương.

Nhưng y lại cứ không đi gây sự với Lưu Vân được, tựa như Gia CátTrường Xuân đã nói, bây giờ còn chưa phải là lúc khai chiến toàn diện với Linh Đan Đường.

Cơn giận này không thể trút ra hết, Gia Cát Lãng liền như nghẹn một cục tức trong bụng, quyết định phải nâng cao thực lực của bản thân. Y cũng không trách gia chủ là kẻ vô tình, bởi không có người cha nào muốn con mình phải chết cả. Chỉ có thể trách mình bản lĩnh chưa đủ, nếu Gia Cát Lãng y đã thành Chí Tôn, chỉ một Linh Đan Đường lại có là gì?

Cho nên, Gia Cát Lãng càng thêm cố gắng!Y dùng thời gian rất lâu miệt mài đi tìm các nguyên tố ngũ hành, định bụng cải tạo tố chất cơ thể chính mình. Nếu có thể trở thành thể chất đạo cảnh, như vậy cho dù không bước lên con đường Chí Tôn được, thì chắc chắn vẫn là mạnh nhất trong số các Đế Chủ!

- Không ai có thể ngăn cản ta.

Sau khi Gia Cát Lãng bước vào thế giới của Ngũ Hành Chi Kim, trong mắt y lóe lên một ánh sáng kiên quyết.

- ---------oOo----------

Tuy nhiên sau đó, trên mặt của Gia Cát Lãng lại lộ vẻ hơi khó chịu. Từ cảnh giới Đế Chủ bị ép xuống tận Tiên Thiên, với y mà nói thì chẳng khác nào bị phế hết võ công cả.

Gia Cát Lãng đứng ở nơi đó, cố gắng thích ứng một hồi lâu, sau đó mới thở hắt ra, không nhịn được mắng:

- Mẹ nó, đây là cái loại quy tắc gì? Tranh đoạt bảo vật vốn nên dựa vào thực lực của chính mình, sao lại phải áp chế đến loại trình độ chó má này? Tiên Thiên? Đó là cảnh giới khi ta mới được mấy tuổi chứ hả?Oán trách vài câu xong, sắc mặt của Gia Cát Lãng từ từ bình thường trở lại, y cũng biết, có quy tắc của rất nhiều thế giới nhỏ khác còn khắc nghiệt hơn thế giới của các nguyên tố ngũ hành nhiều. Có một số thế giới thu nhỏ khác đi vào thậm chí còn không được vận dụng pháp thuật. Đối với loại cao thủ ở tầng lớp đỉnh cao như bọn họ mà nói… cũng chẳng tốt đẹp hơn thế giới ngũ hành là bao.

Gia Cát Lãng lại phóng tầm mắt về phương xa, giữa hai chân mày lộ ra vầng sáng tự tin mãnh liệt, lẩm bẩm nói:

- Nhất định lần này ta sẽ là kẻ thành công, không có ai có sự chuẩn bị kỹ càng hơn ta cả!Nói xong, y lấy trong chiếc nhẫn chứa đồ ra một chiếc xe nhỏ bằng đồng, phía trước xe còn có hai con vật hình dáng thì giống ngựa, nhưng toàn thân lại mọc vảy đồng, trên người có đủ dây cương khóa cài, làm nhiệm vụ kéo chiếc xe này.

Xe ngựa cực kỳ tinh xảo, các chi tiết nhỏ cũng vô cùng tỉ mỉ, bất cứ ai thấy cũng đều phải lên tiếng ngợi khen.

Nhưng sau khi Gia Cát Lãng lẩm nhẩm vài câu khẩu quyết, cả chiếc xe nhỏ lẫn hai con ngựa toàn thân mọc vảy bỗng chốc lớn lên như thổi.

Biến thành kích cỡ của một chiếc xe ngựa bình thường!Hai con ngựa mình đầy vảy kia cứ như sống lại vậy, toàn thân tỏa ra khí thế oai phong lẫm liệt, thậm chí một trong hai con ngựa còn ngửa cổ lên trời hí dài một tiếng.

Âm thanh đó, thật chẳng khác nào tiếng rồng ngâm!

Sở Mặc lúc này đang cách đó hơn mười dặm, cũng nghe rõ tiếng rồng ngâm này. Trong mắt hắn xẹt qua một tia sáng kỳ dị.

Nhưng lập tức, Sở Mặc lại tiếp tục đi thẳng về phía trước, mục đích của hắn khi tiến vào thế giới thu nhỏ này chỉ có một, đó chính là Ngũ Hành Chi Kim!Những chuyện khác với hắn mà nói đều không có gì quan trọng.

Khác với sự mờ mịt không hiểu mô tê gì như lần tìm kiếm Ngũ Hành Chi Thủy lần trước, lúc này, Sở Mặc có một phương hướng rõ ràng đối với mục tiêu của chính mình.

Thuật Phong Thủy!

Pháp thuật này… quả thực là một công cụ tuyệt hảo trong việc truy tầm bảo vật!
Bình Luận (0)
Comment