Thí Thiên Đao

Chương 762

- Thật chứ?

Ánh mắt Diệu Nhất Nương bỗng chốc sáng rực lên, nàng say mê ngắm nhìn Sở Mặc, một hồi sau mới nói:

- Sở Mặc, cảm tạ chàng, cảm tạ chàng đã suy nghĩ cho ta, làm vậy với chàng mà nói thật sự là chịu thiệt thòi rồi. Với năng lực hiện tại củachàng và những kế thừa tuyệt đỉnh ở Thiên Giới trong tay mình, chàng có thể lập một môn phái mới, trở thành thủy tổ khai lập môn phái, một chút cũng không thành vấn đề! Nhưng nàng lại hy sinh vì ta nhiều như vậy!

Sở Mặc mỉm cười lắc đầu:

- Ta nào có vĩ đại như nàng nói? Chúng ta tỷ đệ bao lâu nay, tình cảm nhiều năm, mấy thứ hư danh hão huyền cũng chỉ là vậy. Nếu trong lòng tôn trọng, dù là khai sơn tổ sư hay phục hưng chi tổ cũng đều như nhau, đều đáng kính cả. Nếu trong lòng bất kính, nói không chừng có ngày còn phản xuất sư môn ấy chứ!Diệu Nhất Nương gật đầu:

- Đạo lý chính là vậy, ai cũng biết, nhưng không phải ai cũng nhìn thông suốt.

- Có chút lịch sử cũng là việc tốt. Điều này cho thấy Phiêu Diêu Cung của chúng ta trải qua thăng trầm, là một môn phái thực sự có nội lực.

Sở Mặc mỉm cười nói.

- Đúng vậy, chàng giao lại quyền lực cho đám trẻ đó không vấn đề gì chứ? Đến khi chúng ta đều đi cả, bọn họ có biến nơi này thành lung tung lộn xộn không? Còn nữa, dù bây giờ trong mắt họ, chàng giống mộtvị thần vậy, nhưng khi chàng truyền hết cho họ, đó đều là đạo thống của chí tôn! Chàng không sợ có một ngày bọn họ trỗi dậy, hiểu được giá trị những kế thừa trong tay mình sẽ phản xuất sư môn sao?

Diệu Nhất Nương có chút lo lắng trăn trở hỏi.

- Phản xuất sư môn?

Sở Mặc cười:

- Những đạo thống chí tôn này vốn dĩ không thể ở dưới chân một người được, nếu tương lai thật sự có ngày bọn họ có bản lĩnh tự mình lập ra môn phái, vậy thì ta còn vui mừng muốn thấy điều đó nữa kìa. Ta nghĩ, những lão sư đó truyền lại kế thừa cho ta, chưa hẳn đã không có suy nghĩ như vậy.

- Á?

Diệu Nhất Nương có chút kinh ngạc nhìn Sở Mặc, dường như có chút không nhìn thấu được hắn.

Sở Mặc giải thích nói:

- Trước hết, tâm tính đám trẻ đó chưa thực sự trải qua thử thác. Điều này ta không thể phủ nhận được.

Diệu Nhất Nương gật gật đầu:

- Không sai, trước đây thiếp dẫn bọn họ về quê hương, trên đường đi cũng đã quan sát bọn chúng, có thể cảm nhận được những đứa trẻ này bất luận là thiên phú hay nhân phẩm, đều là vạn người chọn một, nhưnglà con người ai cũng sẽ thay đổi cả

- Phải, thật ra chính ta cũng không phải không thay đổi.

Sở Mặc nhìn Diệu Nhất Nương rồi nói:

- Bất luận bọn họ thay đổi thế nào, bất luận tương lai ra sao, nhưng bọn họ rốt cuộc cũng xuất thân từ Phiêu Diêu Cung, nói cho cùng cũng là đệ tử của Sở Mặc ta. Điều này bọn họ không thể thay đổi được, không ai có thể thay đổi được.

- Tấm lòng chàng thật rộng lớn!

Diệu Nhất Nương cuối cùng cũng hiểu rõ suy nghĩ của Sở Mặc.Đào Lý thiên hạ! (Ý nói: Đồ đệ ở khắp thiên hạ, đâu đâu cũng có)

Sở Mặc căn bản chưa từng nghĩ sẽ giữ đám trẻ này ở lại bên cạnh, hắn thực sự muốn làm là, sau khi giúp bọn trẻ có căn cơ vững chắc rồi, bọn chúng có thể có được cuộc sống đặc sắc, tuyệt vời.

- Không bó buộc bọn chúng, đương nhiên sẽ không dẫn tới phản kháng. Tới lúc đó, nếu thực sự có một, hai người trở thành kẻ xấu rồi, không cần chàng lên tiếng, những sư huynh đệ đồng môn của hắn cũng sẽ không tha cho hắn. Quả là cao minh mà!

Diệu Nhất Nương kinh ngạc nhìn Sở Mặc, lẩm bẩm:

- Chàng đích thực là một người có hoài bão làm việc lớn mà!

- Ha ha tỷ tỷ đánh giá cao ta rồi. Thực ra chỉ là ta lười biếng quá.

Sở Mặc có chút ngại ngần mỉm cười, sau đó nói:

- Lại nói về việc sau khi chúng ta đi, yên tâm, bọn họ sẽ không nhốn nháo đâu. Những đứa trẻ này dù tuổi không lớn, nhưng thực ra không nhỏ hơn ta bao nhiêu. Nhân phẩm của chúng, tâm tính đều là tuyển chọn hạng tốt rồi. Ta đã nói trước cho chúng về tương lai, với trí tuệ của chúng, sẽ không thèm đếm xỉa tới danh lợi nơi Nhân Giới đâu. Nói nhụt chí một chút, cho dù có ai trong bọn chúng là người thích tranh quyền đoạt lợi, ta cũng đã để lại một cách, tới lúc đó, ắt sẽ có người trấn áp chúng!

Sở Mặc nói xong, hắn lấy ra một miếng chạm ngọc từ trên người,khẽ dùng tay xoa nhẹ, miệng lẩm bẩm nói:

- Đây là của sư phụ để lại cho ta, ta chưa từng dùng tới, ta sẽ dùng nó để trấn áp vận khí của Phiêu Diêu Cung ở Nhân Giới. Ta nghĩ, phân thân này có lẽ sẽ không có ngày thức tỉnh.

Mặc dù Ma Quân từng nói, phân thân này sau khi dùng xong một lần thì sẽ tan vỡ, không chịu bất kỳ nhân quả nào. Nhưng Sở Mặc hiện tại đã rõ, trên đời này, có nhân thì sẽ có quả, thủ đoạn có thể che trời được không phải không có, nhưng tuyệt đối không phải là Ma Quân khi xưa ở Nhân Giới có thể thi triển được. Ma Quân nói vậy chẳng qua là không muốn khiến bản thân Sở Mặc lo lắng mà thôi. Cho nên, phân thân này có thể không dùng tới thì Sở Mặc sẽ tận lực không dùng tới.Dùng nó để trấn áp vận khí của Phiêu Diêu Cung ở Nhân Giới là thích hợp nhất.

- Mấy năm nay chàng thay đổi rất nhiều.

Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, khẽ thở dài:

- Những vấn đề mà thiếp trăn trở, không ngờ chàng sớm đã nghĩ tới, hơn nữa còn chuẩn bị cả đường lui.

- Ha ha, tỷ tỷ khen ngợi ta như vậy, ta thật ngại quá!

Sở Mặc mỉm cười, đứng dậy, hắn dõi về xa xăm, khẽ nói:

- Ở Nhân Giới này, chỉ có một bắt đầu! Ta tin, ở tương lai không xa, Nhân Giới nhất định có thể xuất hiện nhiều tu sĩ đẳng cấp có kinh tàitrác tuyệt! Ta sẽ khiến người khác phải hiểu ra, nơi hoang vu cằn cỗi trong mắt họ cũng có thể tạo ra vô số những đại năng khiến họ phải trợn mắt há mồm!

- Mà đây còn là những gì chàng tự tay tạo ra!

Diệu Nhất Nương cũng đứng dậy, sánh vai bên Sở Mặc, khuôn mặt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

Tối hôm đó, ở động phủ lớn nhất trên đỉnh Cô Bút, những người sắp phi thăng đều tập trung ở đây. Sở Mặc muốn giao phó lại một số việc ngay lúc này.

Bởi vì sau khi tới Linh giới, trước mắt, kẻ thù lớn nhất của hắn có thể sẽ lập tức tìm tới!

Kẻ đó mới là cường địch lớn nhất của Sở Mặc!

Cho nên, đến Linh giới, trước khi diệt trừ được tên cường địch đó, hắn không thể ở bên cạnh những người này.Trong động phủ, Hạ Phong, Hoa Tam Nương, Hoa Tiểu Nha ba người một nhà, Thẩm Ngạo Băng, Thẩm Ngạo Sương và Thẩm Tinh Tuyết, Diệu Nhất Nương, Hoàng Họa, Đổng Ngữ, Tần Thi.
Bình Luận (0)
Comment